← Quay lại trang sách

Chương 708 Lựa chọn chính xác

Vào lúc đó, hắn thu dọn tất cả, sơm sớm chạy ra ngoài thành tránh nạn, làm sao còn lo lắng được cho dân chúng trong thành.

Cũng bởi vậy mà Cố Hiên Miện khinh thường hắn.

Chu Thanh Cuồng tức giận nói:

“Ta không phải người Yến Giang, lúc ấy bá phụ ngươi lại lui việc kết hôn. Ta gặp bất công, vô tâm vào sinh ra tử vì Yến Giang, ta thừa nhận làm thế có phần không đúng, nhưng cũng có thể thông cảm được!”

“Có thể thông cảm được… lời này ngươi không xứng để nói, phải là bách tính nói mới đúng.”

Cố Hiên Miện chầm chậm nói:

“Ngươi không cần phải che lấp cho mình. Đương nhiên, như lời ngươi nói, ngươi không phải người Yến Giang, dù không vào sinh ra tử vì Yến Giang cũng không thể hiểu được. Nhưng nếu đã như vậy, ngươi cần gì phải muốn làm con rể Yến Giang nữa?”

“Vậy Tô Trầm thì sao? Tên lừa đảo đó sao lại có thể làm con rể Yến Giang?”

Chu Thanh Cuồng hung hăng nói.

“Lừa đảo?”

Cố Hiên Miện khẽ nhíu mày:

“Ta thừa nhận, mục đích căn bản của hắn không phải muốn mở Phi Thiên hành, mà là muốn buộc chặt lợi ích với Cố gia ta, tạo thế giúp hắn cưới Khinh La. Thế nhưng đây không có nghĩa Phi Thiên hành là âm mưu, chỉ có thể nói mục đích chính của hắn không đặt ở đấy, còn bản thân sự tình vẫn là chân thực. Bây giờ Phi Thiên hành vẫn tiến hành như lửa như đồ, các nơi phát triển tốt đẹp, tiền nên đầu tư cũng đã bỏ ra, chuyện nên làm cũng đều đã làm, chỉ còn chờ kết quả. Vì vậy, chuyện Phi Thiên hành, thay vì nói là âm mưu của Tô Trầm, không bằng nói là dương mưu của hắn. Bắt đầu từ khi bốn đại gia Yến Giang lựa chọn gia nhập buôn bán này, liền đã cùng hắn hình thành liên kết lợi ích, sẽ không dễ dàng lui ra.”

“Vì vậy ngươi cũng thay đổi ý định, biết rõ là quỷ kế của Tô Trầm, lại vẫn chấp nhận hắn? Dù hắn là kẻ vô huyết, dù cho Cố gia bởi vậy mà bị vạn người cười nhạo?”

Chu Thanh Cuồng ngữ khí khắc bạc nói.

Đùng!

Trong tiếng bạt tai vang dội, Chu Thanh Cuồng bị đánh bay.

Cố Hiên Miện thu lại bàn tay, chậm rãi nói:

“Cái tát này, là đánh ngươi tội bất kính trưởng giả, nói không lựa lời. Chẳng qua nể tình ngươi còn trẻ, ta lại có giao tình với phụ thân ngươi, ta sẽ hồi đáp hết thảy vấn đề của ngươi. Không sai, vấn đề lớn nhất của Tô Trầm chính là xuất thân của hắn. Hắn là người vô huyết. Có điều ngươi quên mất hai chuyện.”

Cố Hiên Miện duỗi một ngón tay ra:

“Một, hắn dù là người vô huyết, nhưng từ lâu thực lực bản thân đã vượt qua hạn chế huyết mạch, thậm chí vượt qua hạn chế tu vi, có thể sánh vai cùng Diêu Quang cấp thấp bình thường. Trận chiến Thú tộc công thành, chiến lực cường đại mà hắn biểu hiện đã đủ để chứng minh điểm này. Chính vì nguyên nhân đó, nói Tô Trầm là nhân trung chi long cũng không quá đáng. Vô huyết như vậy còn hơn cả có huyết mạch, có gì mà mất mặt?”

Cố Hiên Miện tiếp tục duỗi ra ngón tay thứ hai:

“Thứ hai, hắn cứu bách tính toàn thành, lập công lao vạn dân cảm kích. Bây giờ ta chỉ thấy bách tính toàn quận truyền tụng, ai ai đều biết có một người vô huyết như thế, không chỉ thực lực cao cường, mà còn làm được chuyện rất nhiều quý tộc huyết mạch không làm được. Với tiếng tăm như vậy, ngươi cho rằng Khinh La gả cho hắn sẽ mất mặt ư?”

Chu Thanh Cuồng ngơ ngác.

Cố Khinh La gả cho Tô Trầm, trở ngại lớn nhất thật ra chính là mặt mũi!

Quý tộc trọng mặt mũi, quý tộc huyết mạch gả cho người vô huyết là hạ giá, là biểu hiện cho thế lực gia tộc suy nhược, hết thảy quý tộc huyết mạch đều không dễ dàng chấp nhận loại hôn nhân này.

Nhưng nếu một người vô huyết biểu hiện ra lực lượng, địa vị, danh vọng khiến tất cả mọi người đều tán thành, hoan nghênh, yêu quý, kính ngưỡng, vậy cái gọi là chuyện cười sẽ không còn tồn tại.

Trắng trợn thu mua, tiêu tiền như nước, khiến Tô Trầm dựng lên ấn tượng giàu nứt đố đổ vách trong lòng người Yến Giang; Thú tộc công thành, Tô Trầm cứu vô số người, càng khiến cho mọi người cảm kích kính yêu.

Nếu nói gả cho người như vậy còn khiến người đời chê cười, vậy thiên hạ này còn có đạo lý gì để nói?

Há chẳng phải người người đều là nhược trí?

Chính vì nguyên nhân này, Cố Hiên Miện đã chấp nhận, Tông Thân hội đã chấp nhận.

Dù biết rõ Tô Trầm và Cố Khinh La sớm có tư thông, dù biết rõ Tô Trầm làm tất cả những chuyện vừa qua đều có mục đích riêng, bọn họ cũng vẫn chấp nhận.

“Ở vị trí của ngươi, nhìn thấy Tô Trầm tính toán tiếp cận Cố gia như vậy, ngươi có lý do thống hận, khinh bỉ, phẫn uất. Thế nhưng là một người phụ thân, nhìn thấy một thanh niên vì cưới con gái của mình mà gắng sức khổ tâm, nghĩ đủ mọi cách, lại vừa nhân dũng song toàn, có tình có nghĩa. Thành thật mà nói, ta không lý do gì để tức giận. Ngược lại, hắn có thể lừa gạt được ta, đó là bản lãnh của hắn. Ta rất vui mừng, vui mừng thanh niên này còn trẻ tuổi mà hành sự có lòng dạ như thế. Hắn suy nghĩ chu toàn, lại còn lòng dạ đại nghĩa, hành sự kín không kẽ hở, làm người có độ, người như vậy, ta có thể nào không thích? Nếu không thích, mới gọi có vấn đề?”

Cố Hiên Miện nhẹ nhàng nói.

Chu Thanh Cuồng nghe mà trố mắt cứng lưỡi:

“Vì vậy, dù hắn lừa ngươi, ngươi vẫn không tức giận.”

“Không tức giận, ngược lại còn vui mừng.”

Cố Hiên Miện trả lời:

“Không những ta như vậy, những người khác của Cố gia cũng như vậy. Thậm chí bọn họ còn hâm mộ ta, đố kị ta. Nếu con rể như thế mà ta không cần, đám người còn lại trong Cố gia sẽ cướp mất.”

Toàn thân Chu Thanh Cuồng run rẩy không thôi.

Hắn không cách nào tiếp thu đáp án này.

Nhưng, đây chính là sự thực, sự thực đau đớn thê thảm khốc liệt.

“Được! Được! Ta đã nhớ kỹ!”

Chu Thanh Cuồng cười thảm hai tiếng, lùi ra sau mấy bước:

“Cố gia các ngươi là một đám lừa đảo, một đám tiểu nhân, một đám tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa!”

Hắn phẫn nộ vô cùng, nói không lựa lời.

Cố Hiên Miện lắc đầu nói:

“Ta biết tâm tình hiện tại của ngươi, nhưng vậy không có nghĩa là ngươi có thể tùy ý sỉ nhục Cố gia. Nể mặt phụ thân ngươi, mấy lời kia ta không tính toán với ngươi. Nếu còn dám nói bậy thì chớ trách ta không khách khí. Đúng rồi, mới thu được tin tức, Tô Trầm đã tỉnh. Sau bảy ngày, Khinh La sẽ đính hôn với Tô Trầm. Ta nhắc trước ngươi một tiếng, ngươi tự lo cho tốt. Theo ý ta, không bằng ngươi cứ vậy rời đi, miễn cho hai nhà tổn thương hòa khí. Còn những lễ vật mà ngươi mang đến, ngươi cũng mang về đi.”

Nghe nói thế, Chu Thanh Cuồng biết sự tình đã vô phương cứu vãn.

Hắn hít sâu một hơi, nói:

“Lời của bá phụ, ta đã hiểu. Nếu thế, Thanh Cuồng cũng không cưỡng cầu nữa. Chẳng qua nếu Khinh La đã muốn đính hôn, nếu ta đã ở đây, dù thế nào cũng phải tham gia, không biết bá phụ có chịu cho cơ hội này.”

Nghe nói thế, Cố Hiên Miện không khỏi nhíu mày.

Theo như hắn thấy, hắn không hy vọng Chu Thanh Cuồng tiếp tục ở lại đây, để tránh đứa này làm gì quá đáng vào điển lễ đính hôn, phá hoại bầu không khí, tổn hại danh dự.

Nhưng dù sao Chu Thanh Cuồng cũng là người thừa kế Chu gia, Chu gia và Cố gia còn rất nhiều lui tới.