Chương 711 Trúng độc
“Lôi đình yêu châu tuy mạnh, nhưng rốt cục là nước không có nguồn, cây không có rễ, cho người khác cũng chỉ là lãng phí, ngược lại rơi vào tay ngươi mới thực sự phát huy giá trị của nó.”
Nghe nói thế, Tô Trầm liền biết Cố gia quả nhiên đã tìm hiểu tỉ mỉ về mình, e rằng biết luôn cả chuyện hắn và Thạch Khai Hoang mới là người sáng tạo phương pháp vô huyết trùng kích Khai Dương.
Hắn không phủ nhận, ngược lại điềm nhiên nói:
“Nếu lão tổ tông cho là như thế, vậy sau này không ngại cho nhiều loại bảo bối này chút.”
Cố Diêu Dạ hừ một tiếng:
“Tiểu tử ngươi tưởng bở vừa thôi, một con Yêu vương khó đối phó thế nào ngươi cũng thấy rồi. Không biết bao nhiêu năm mới có thể giết được một con, ngươi nói ta phải tới chỗ nào để tìm cho ngươi một cái nữa? Phải biết thế nào là đủ chứ.”
“Đại quý tộc tích lũy ngàn năm, dù sao cũng nên có chút cóp nhặt mới đúng.”
Tô Trầm da mặt dày, cười hì hì nói:
“Hơn nữa ta cũng không cần nhiều, chỉ cần chút nhỏ để nghiên cứu là được.”
“Hả?”
Cố Diêu Dạ nổi hứng thú:
“Vậy ngươi còn muốn loại nào?”
“Loại hỏa diễm.”
Tô Trầm trả lời không chút do dự.
Hiện tại nguyên kỹ mạnh nhất của hắn chính là Ám Diệt Chi Viêm, nhưng Ám Diệt Chi Viêm cường đại không phải nhờ nguyên chất hỏa diễm, bởi vì trước giờ Tô Trầm chưa từng thu được. Sự cường đại của nó một là nhờ thủ pháp tinh xảo, đây là nguyên kỹ được Tô Trầm không ngừng cải tiến trong suốt hai mươi năm qua, cũng là loại nguyên kỹ mà hắn thuần thục nhất, hai là nhờ nguyên chất ám ảnh.
Nói cách khác, Ám Diệt Chi Viêm là loại nguyên kỹ hỏa diễm biến tướng, nó còn có không gian đề thăng cực lớn.
Đó là giành lấy nguyên chất hỏa diễm chân chính.
Tô Trầm một mực muốn có mà không giành được, hắc thạch lần lượt mang đến cho hắn các loại nguyên chất Ám Ảnh, Ngư Long, Mê Tình, nhưng lại không có loại hỏa diễm, khiến Tô Trầm rất là đành chịu.
Ngày hôm nay có cơ hội, liền thẳng thắn mở miệng yêu cầu.
Tô Trầm cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ nói thử xem sao, không ngờ Cố Diêu Dạ nhíu mày một lát rồi đáp:
“Loại hỏa diễm ư? Hình như có một cái.”
Đây là một viên hạt châu màu đỏ hồng, thời gian cất giữ đã có phần xa xưa, nhìn hơi ám màu, thế nhưng năng lượng đỏ rực tồn trữ bên trong lại không thấy yếu bớt chút nào, dù xuyên thấu qua hạt châu vẫn có thể cảm nhận được năng lượng hỏa diễm sôi sục trong đó.
Những năng lượng hỏa diễm này sôi sục trong hạt châu, tựa như một phiến dung nham, mang đến cho Tô Trầm cảm giác nóng rực bỏng cháy.
Nguyên chất hỏa diễm!
Quả nhiên là nguyên chất hỏa diễm!
Hai mắt Tô Trầm sáng rực lên.
"Đây là một viên nội hạch đến từ Dung Nham thạch yêu, là thứ ta lấy được trong một lần đại chiến thú yêu 200 năm trước. Bởi huyết mạch của ta không phải thuộc tính hỏa, thế nên chỉ là thứ vô dụng, giữ lại định tìm cơ hội đổi đi. Không ngờ kéo dài mãi đến tận bây giờ.”
Tô Trầm đại hỉ:
“Đa tạ lão tổ tông!”
Đang muốn đón lấy, Cố Diêu Dạ lại đã thu tay lại nói:
“Ta đâu có nói là sẽ đưa không cho ngươi. Cống hiến ngươi làm ra trong lúc yêu thú công thành, ta đã dùng nguyên tinh yêu xà bồi thường rồi, viên nguyên tinh này không phải trả nợ, ngươi lấy thứ gì để đổi đây?”
Tô Trầm cợt nhả:
“Lão tổ tông, Khinh La đính hôn, ngài không tặng chút lễ vật ư?”
“Có a.”
Cố Diêu Dạ trả lời, tiện tay bẻ xuống một khối Sương Hoa thạch từ trên giường đá đang ngồi:
“Dùng thứ này làm lễ vật, không nhẹ chứ?”
Trẻ giảo hoạt, già cũng là hồ ly.
Sương Hoa thạch giá trị đắt đỏ, làm quà tặng quả thực không nhẹ, nhưng so với tinh hạch nguyên chất hỏa diễm thì kém quá xa.
Cố Diêu Dạ đã ăn chắc hắn, Tô Trầm hết cách, đành đau khổ nói:
“Ta từ bỏ toàn bộ cổ phần Phi Thiên hành cùng với những cửa hàng ta mua lại lúc trước.”
Cố Diêu Dạ cả kinh:
“Một đống tiền đấy, ngươi cứ thế từ bỏ?”
Tô Trầm trả lời:
“Thứ ta theo đuổi, là bí mật chung cực của thế giới nguyên hoang này, chứ không phải tiền tài. Tiền tài chỉ là công cụ, là công cụ theo đuổi bản chất lực lượng, là vì lấy Khinh La mà đầu tư, giờ mục đích đã đạt được, tự nhiên nên từ bỏ liền từ bỏ.”
Nói đến mộng tưởng, thái độ của hắn liền trở nên nghiêm túc.
Cố Diêu Dạ nghe xong không khỏi tán thưởng:
“Được, được, không tệ! Đã thế, vậy ta nhận.”
Nói rồi giao nguyên tinh hỏa diễm và Sương Hoa thạch cho Tô Trầm.
Ngay thời điểm tổ tôn ba người tán gẫu vui vẻ thì bên ngoài đột nhiên có tên sai vặt chạy tới nói:
“Lão tổ tông, lão tổ tông, không hay rồi!”
“Chuyện gì mà hớt ha hớt hải thế?”
Cố Hiên Miện bất mãn hỏi.
“Bẩm tộc trưởng, là tứ tiểu thư. Nàng... Nàng...”
“Khinh La?”
Tô Trầm ngẩn ra, vội hỏi:
“Nàng sao vậy?”
“Nàng ngất rồi.”
——————————————
Trong phòng, Cố Khinh La nằm trên giường, sắc mặt tái xanh, im lìm không nhúc nhích.
Đám người Tô Trầm Cố Hiên Miện Cố Diêu Dạ chạy tới, nhìn thấy cảnh này, trong lòng đồng loạt chấn động.
Tô Trầm bước nhanh tiến lại nắm lấy cổ tay Cố Khinh La tra xem.
Cố Hiên Miện hét lớn:
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Một tên tỳ nữ quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ nói:
“Khi nãy vẫn còn khỏe mạnh, sau đó không biết làm sao mà cứ thế ngất đi.”
“Lúc trước nàng có ăn qua uống qua thứ gì không?”
Tô Trầm hỏi.
Tỳ nữ kia suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Có, Chu công tử đưa tới một hộp bánh ngọt, tứ tiểu thư ăn một chiếc.”
“Chu Thanh Cuồng?”
Cố Hiên Miện ngạc nhiên.
“Bánh ngọt đâu? Lấy tới!”
Tô Trầm kêu lên.
Tỳ nữ hoảng loạn đưa bánh ngọt tới, chỉ nhìn thoáng chốc, cả người Tô Trầm chợt run lên:
“Trong bánh ngọt có độc.”
“Ngươi nói cái gì?”
Toàn thân Cố Hiên Miện bùng lên sát ý hừng hực, ánh mắt phun trào lửa giận:
“Chu Thanh Cuồng!”
Lúc này hắn nào còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra?
Chu Thanh Cuồng nhất định là bất mãn chuyện Cố Khinh La gả cho Tô Trầm, bởi vậy mới ngầm trả thù.
Chỉ là hắn không ngờ, Chu Thanh Cuồng lại lớn gan thế này, thậm chí đến cả chuyện hạ độc mà cũng làm ra được.
Cũng đúng, gia hỏa này từ nhỏ được gia đình chiều chuộng, chưa từng chịu thiệt, tính tình vốn ương ngạnh, làm ra chuyện như thế cũng không có gì là lạ.
Cố Hiên Miện nộ phát xung quan (tức giận dựng cả tóc lên):
“Giờ hắn đang ở đâu?”
“Trời vừa sáng Chu đại thiếu liền quay về Chu gia.”
“Khốn nạn!”
Cố Hiên Miện cả giận nói. Có điều hắn cũng biết giờ không phải lúc tính sổ, đành nói:
“Trầm nhi ngươi lưu lại chăm sóc Khinh La, ta đi tìm đại phu cho nàng!”
“Không cần, ta chính là đại phu tốt nhất.”
Thanh âm Tô Trầm vẫn rất trấn định.
Lúc nói chuyện, hắn đã lấy ra tấm da thú cất trong người.
Vật này thích độc, trên lý thuyết loại độc nào nó cũng có thể thôn phệ.
Khắc này vừa giở da thú ra, liền thấy từng chút bọt khí màu đen bốc lên từ người Cố Khinh La, tụ lại thành từng giọt từng giọt đen tròn như lưu ly.
“Tử Mạt Lưu Ly?”
Tô Trầm lập tức nhận ra loại độc chất này.
Tử Mạt Lưu Ly là một loại độc tố có tính xâm thực cực kỳ đáng sợ, có thể nhanh chóng ăn mòn thân thể, tạo thành thương tổn đối với nguyên lực, dù là Diêu Quang cảnh đều rất khó chống lại loại độc chất này, không ngờ Chu Thanh Cuồng lại hạ loại độc như thế với Cố Khinh La, đúng là phát cuồng.