← Quay lại trang sách

Chương 712 Nguyên thú thức tỉnh

Tô Trầm không khỏi phẫn nộ trong lòng, da thú chậm rãi di động trên người Cố Khinh La, hút đi độc tố trong người nàng.

Chỉ là tùy theo độc tố được hút ra, Cố Khinh La chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại trên thân hiện ra màu đỏ dị dạng, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.

Tiếp đó chợt “Phốc!” một tiếng, miệng phun ra một búng máu lớn, vẻ tái xanh trên mặt rút đi, thay vào đó là trắng bệch.

“Chuyện gì thế này?”

Cố Hiên Miện cuống lên.

Tô Trầm trả lời:

“Độc tính Tử Mạt Lưu Ly quá lợi hại, tuy độc tố đã bị hấp thu, nhưng thương tổn tạo thành vẫn tồn tại, hơn nữa không có Tử Mạt Lưu Ly trấn áp, càng điên cuồng bạo phát... Chúng ta đến quá muộn rồi.”

Tô Trầm bi thống nói.

Tử Mạt Lưu Ly là một loại độc rất đặc thù, thời gian phát tác của nó không lâu, nhưng thương tổn tạo thành lại cực kỳ khủng bố.

Từ Cố Khinh La trúng độc hôn mê đến khi Tô Trầm cứu trị đã cách một chút thời gian, độc tố của Tử Mạt Lưu Ly lại đã thấm nhập đến tận cốt tủy Cố Khinh La, thương tổn tạo thành đã tương đối rõ ràng. Thời khắc này qua Vi Sát Chi Nhãn, Tô Trầm có thể nhìn thấy mỗi vị trí trong thân thể nàng đều đang rỉ máu —— Tử Mạt Lưu Ly phá hoại phần lớn công năng phủ tạng, khiến nàng cấp tốc rơi vào trạng thái suy kiệt.

Nghe nói thế, Cố Hiên Miện và Cố Diêu Dạ không khỏi run lên.

Bọn họ cũng nghe nói qua một ít về loại độc chất Tử Mạt Lưu Ly này, biết Tô Trầm nói không sai.

“Không còn cách nào sao?”

Cố Hiên Miện hỏi.

“Ta đang nghĩ cách!”

Tô Trầm trả lời, lúc đáp lời Tô Trầm đã cấp tốc trút cho nàng một bình khôi phục dược tề, đồng thời bắt đầu dùng nguyên lực khai thông cho nàng.

Có điều thương tổn do Tử Mạt Lưu Ly tạo thành quá mức nghiêm trọng, dược tề trị thương tinh phẩm cũng có cực hạn của nó, không cách nào phát huy được hết tác dụng.

Mắt thấy sinh mệnh Cố Khinh La vẫn đang tiếp tục suy nhược, tâm tình Tô Trầm cũng theo đó trầm xuống.

Hắn biết còn tiếp tục thế này, e là Cố Khinh La khó mà gắng gượng được lâu.

“Khụ, khụ!”

Cố Khinh La bắt đầu thổ huyết.

“Khinh La, gắng chịu đựng!”

Tô Trầm không ngừng vỗ ngực Cố Khinh La, gia tốc dược hiệu phát huy tác dụng, nhưng bất luận là cảm ứng từ nguyên lực hay quan sát từ Vi Sát Chi Nhãn đều nói cho hắn biết, sinh mệnh Cố Khinh La chính đang nhanh chóng khô cạn.

Bọn họ đến muộn mất một chút.

“Không!”

Tô Trầm kêu lên.

Hắn không ngừng đưa vào nguyên lực, vỗ ngực Cố Khinh La, nhưng vẫn không thấy Cố Khinh La đáp lại.

Mắt thấy sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, khóe miệng, không, toàn thân bắt đầu thấm ra huyết châu, tâm tạng Tô Trầm hơi lạnh.

“Khinh La!”

Cố Diêu Dạ căng thẳng chứng kiến thảm cảnh này.

Dù là cường giả Nhiên Linh cao quý, đối mặt tình hình như vậy cũng bó tay hết cách.

Cố Hiên Miện căng thẳng đến độ đi tới đi lui loạn cả lên.

“Ngươi sẽ không chết, Khinh La. Vô luận thế nào ta cũng không để ngươi chết.”

Tô Trầm nhìn mặt Cố Khinh La, nhẹ giọng nói.

Hắn từ trong nguyên giới lấy ra một chiếc bình nhỏ, nhẹ nhàng trút xuống cho nàng.

“Đó là cái gì?”

Cố Diêu Dạ và Cố Hiên Miện đồng thời hỏi.

Không phải không tín nhiệm Tô Trầm, chỉ là theo bản năng, hắn ý thức được thuốc kia không tầm thường.

“Thuốc có thể khiến nàng không chết.”

Tô Trầm thẫn thờ trả lời, trên mặt lại không thấy vẻ gì vui mừng.

“Có phải sẽ có di chứng không tốt? Tỷ như từ đây tu vi của nàng hoàn toàn biến mất.”

Cố Hiên Miện hỏi.

Tô Trầm lắc đầu:

“Vừa vặn ngược lại...”

Nghe nói thế, Cố Diêu Dạ ngây người, vậy ngươi còn lo lắng gì nữa?

Một ý nghĩ đột nhiên bùng lên, Cố Diêu Dạ chấn động trong lòng, lẩm bẩm nói:

“Lẽ nào là...”

Ầm!

Trên người Cố Khinh La còn đang hôn mê đột nhiên xuất hiện biến hóa cự đại.

Một cổ khí thế mênh mông từ trên người Cố Khinh La tản ra, bày ra uy lực kinh người.

Nguyên bản Cố Khinh La đang nằm vậy mà liền bay lên, treo trong không trung.

Toàn thân nàng tỏa ra năng lượng nóng rực có nhiệt độ cao kinh người làm cho mọi người không cách nào đứng yên được toàn bộ ngã văng ra ngoài phòng, chỉ có Tô Trầm, Cố Diêu Dạ là còn ở trong phòng, dưới khí thế của Cố Khinh La quét qua, tay áo bay lên như là hai nhánh cây sừng sững trong giông bão.

“Thật rồi, nàng vậy mà thật sự... thức tỉnh rồi.” Cố Diêu Dạ run run nói.

Lại không có ngươi nào rõ ràng hơn hắn, tình trạng của Cố Khinh La ở giờ phút này rõ ràng chính là đang thức tỉnh huyết mạch.

Thức tỉnh Nguyên thú huyết mạch!

Hắn nhìn về phía Tô Trầm: “Sao ngươi làm được vậy?”

Tô Trầm trong ánh mắt có bi ai: “Lúc ở Trường Bàn thành, ta đạt được một lọ cực phẩm dược tề thức tỉnh huyết mạch, sau đó phá giải cách chế tác, chế ra bình dược này. Bởi vì không biết dùng gì nên vẫn lưu ở trên người...”

Xưa nay Tô Trầm nghiên cứu là rất nhiều loại, dược tề thức tỉnh huyết mạch chỉ là hắn nhân tiện nghiên cứu một phần mà thôi, bởi vì đã có dược tề nên chỉ cần đi ngược lại là phá giải được, đối với Tô Trầm việc này không có gì khó cả, cho nên hắn cũng không có xem nó là chuyện gì to tác, lại không ngờ hôm nay lại được dùng tới.

Thế mà có thể đi ngược phá giải cực phẩm dược tề thức tỉnh huyết mạch?

Cố Diêu Dạ ngây người.

Có lẽ ở trong mắt hắn đây là chuyện không đáng nhắc tới, có lẽ ở trong lòng hắn chỉ có phát minh ra thứ mà tiền nhân không có thì mới gọi là có ý nghĩa nhưng đối với Cố Diêu Dạ mà nói việc này đã là hành động rất vĩ đại rồi.

Nhưng mà chính cái người làm ra hành động vĩ đại này - Tô Trầm, thời khắc này ở trong mắt lại không có tí đắc ý gì, chỉ có vô tận bi ai cùng thâm trầm.

Đúng vậy, chỉ có bi ai.

Tô Trầm rất rõ ràng ý nghĩa của việc thức tỉnh huyết mạch là gì.

Chia lìa!

Tất cả đều đã xong, từ một khắc nọ khi Cố Khinh La thức tỉnh huyết mạch.

Nhưng mà Tô Trầm không có lựa chọn.

Hoặc là hắn ngồi nhìn Cố Khinh La chết đi hoặc là làm cho Cố Khinh La thức tỉnh huyết mạch.

Đáp án không cần nói cũng biết.

Trên không trung khí thế của Cố Khinh La phóng xuất ra dần dần nhỏ lại.

Nàng chậm rãi rơi xuống giường, mở hai mắt.

Hai mắt ửng đỏ.

Nhìn Tô Trầm, đột nhiên trong mắt Cố Khinh La chảy ra một giọt nước mắt.

Vì vậy Tô Trầm rõ ràng, nàng đã biết rồi.

Một khắc khi nàng thức tỉnh, nàng liền biết được tất cả.

“Khinh La!” Tô Trầm run giọng nói.

Cố Khinh La nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tô Trầm ra tay nghĩ là phải bắt được nàng, nhưng Cố Khinh La lại chợt lóe thân mình, cứ như vậy từ trong tay Tô Trầm lướt qua.

Nàng xẹt qua người Tô Trầm, hướng ra ngoài phòng mà đi.

“Khinh La!’ Cố Diêu Dạ đã biết được Cố Khinh La muốn làm gì, đưa tay tiếp cận.

Nhưng mà Tô Trầm không bắt được, hắn đường đường là một Nhiên Linh cường giả vươn ra một tay này vậy mà cũng không bắt lại được.

Cố Khinh La liền như một trận gió thổi qua ở trên người của Cố Diêu Dạ, bay đi ra ngoài phòng.

Nàng một là nguyên sĩ Khai Dương, cứ như vậy mặc kệ cái gọi là tu vi hạn chế của nguyên sĩ, tự do tự tại bay vào bầu trời.