← Quay lại trang sách

Chương 727 Căn nguyên

Nhưng cho dù là Long Phá Quân, cũng chỉ là lãnh binh dã chiến, đuổi giết tàn binh nhiều nhất trăm dặm sẽ thu binh, còn chuyện xâm nhập địch cảnh tập kích hay là quấy rối hắn không làm qua.

Đối mặt với vấn đề của Tô Trầm, Tiêu Phi Nam thở dài: “Hai năm trước, Long Phó soái trong một lần truy kích tàn quân gặp phải phục binh của kẻ địch, bị tập kích rồi mất tích. Sau đó chính là vị Lâm Phó soái này tiếp nhận vị trí Phó soái của Diệt Bạo Quân Đoàn.”

“Lâm Văn Tuấn... Họ Lâm?” Tô Trầm nhíu mày.

Ở bên cạnh Đoạn Giang Sơn nói: “Thái tử điện hạ.”

Tô Trầm kịch chấn ở trong lòng: “Thái tử giám quân?”

Hắn liền hiểu ra.

Thất quốc từ xưa tới nay đều có tập tục thiết lập Giám Quân cho Thái tử, lẽ rõ là dùng để thủ hộ biên cương. Chỉ là Giám Quân không chưởng thực quyền, chỉ có quyền đề nghị, không có quyền chỉ huy.

Nhưng tình huống lần này có chút đặc chù.

Phó toái bị tập kích mất tích, Thái tử không trở thành Giám Quân, ngược lại thành Phó soái. Tuy nói đã không có cao quý bằng Giám Quân, nhưng thực quyền lại lớn.

Đoạn Giang Sơn vừa nói như vậy, Tô Trầm lập tức đã hiểu rõ ràng hơn rất nhiều.

Tiêu Phi Nam lại giận dữ nói: “Thái tử phá vỡ lẽ thường, nhậm chức Phó soái, dễ dẫn ra chỉ trích, vì ổn định tình hình, khó tránh khỏi làm việc chỉ nhìn cái lợi trước mắt.”

“Cho nên hắn để cho Thiên Uy Quân tiến công Lặc Cổ Cáp Bảo? Lặc Cổ Cáp Bảo có thể trở thành cứ điểm tiền tuyến trọng yếu nhất mặt đối mặt với Cứ điểm Lưu Kim của ta, hắn nghĩ nó dễ đối phó như vậy sao? Càng không nghĩ tới cho dù có đánh hạ được thì thủ bằng cách nào?” Tô Trầm lạnh nhạt nói.

Tiêu Phi Nam trả lời: “Đương nhiên là nghĩ tới. Nhưng Lặc Cổ Cáp Bảo vô luận là binh sĩ lưu thủ hay là cộng sự phòng ngự đều xa xa không bằng chúng ta. Hơn nữa Hồng Lang bộ lạc binh bại, sĩ khí suy yếu, không còn thủ tốt như trước. Phó soái định ra kế hoạch tập kích bất ngờ, ở trên lý thuyết lấy nó không khó gì, cho dù là chúng ta ngay vào lúc ấy cũng cảm thấy không phải là không thể.”

Tô Trầm lạnh nhạt nói: “Lấy Lặc Cổ Cáp Bảo không khó, là vì Bạo tộc ước gì chúng ta tiến công. Ngàn năm dài dằng dặc, từ xưa tới nay đều là Bạo tộc tiến công, Long Tang phòng thủ. Bạo tộc không sợ chúng ta xuất kích, chỉ sợ chúng ta không chịu xuất. Loại tình thế này, bọn họ đương nhiên không có khả năng bố trí trọng binh trong Lặc Cổ Cáp Bảo. Đi tiến công bọn họ, sẽ lọt vào kế của bọn họ, thủ chỗ đó khó hơn việc thủ Lưu Kiếm cứ điểm vô số lần.”

Tiêu Phi Nam gật đầu: “Ngươi nói rất đúng. Cho nên lúc ấy chúng ta sẽ không tính phòng thủ lâu dài, mà muốn mượn cơ hội thanh tẩy Lặc Cổ Cáp Bảo một phen. Thầm nghĩ tạm thời khống chế, không muốn chiếm giữ lâu dài. Theo kế hoạch nói lên, việc này hoàn toàn có thể làm được.”

Tô Trầm liền hừ nói: “Toàn bộ những kế hoạch chưa hoàn thành, ở lúc chưa được chứng minh sẽ luôn nhìn rất tốt đẹp.”

“Đúng vậy.” Tiêu Phi Nam vỗ về cái trán, thở dài: “Chúng ta không ngờ là vừa chiếm được Lặc Cổ Cáp Bảo, Sa Tích bộ lạc thế mà đột nhiên nhảy ra. Bọn họ chắc chắn đã mai phục từ lâu, ở một bên chờ Thiên Uy Quân lấy Lặc Cổ Cáp Bảo. Thiên Uy Quân trải qua một phen khổ chiến mới có thể vào trong bảo, không ngờ cũng là tự chui mình vào lồng sắt.”

“Vậy thì sau đó?”

“Sa Tích bộ lạc cuồn cuộn bày ra trọng binh hướng về Cứ điểm Lưu Kim, Thiên Uy Quân bất đắc dĩ chỉ có thể lui sâu vào trong thảo nguyên rồi bị vây, miễn cưỡng lao ra vòng vây nhưng cũng bị buộc xâm nhập sâu vào trong, không thể quay lại. Hôm nay đã không có ai biết được tình huống của bọn họ ra làm sao.”

“Vị Thái tử điện hạ kia, à Lâm Phó Thống soái đâu rồi?” Tô Trầm hỏi.

“Hắn?” Tiêu Phi Nam cười lạnh: “Trước khi chiến đấu tự cho mình là mưu trí vô song, nhìn thấu tiên cơ, tin tưởng tràn trề, vừa đến chỗ lập tức hoảng tay chân. Không cho phép bất kỳ ai nghĩ cách ra cứ điểm Lưu Kim cứu viện là lệnh của hắn.”

“Tổng soái cũng không được?”

“Đến cùng hắn vẫn là Thái tử!” Tiêu Phi Nam ý vị thâm trường nói.

Đối với vị Thái tử này, Tô Trầm cũng coi như có nghe qua một ít chuyện của hắn.

Xác thực không tính là đồ ngu, ngược lại có chút tài trí, đã truyền ra ngoài không ít thiếu niên giai thoại.

Nhưng kỳ thuật đồ ngu đơn thuần không đáng sợ, bởi vì người như vậy dễ hồ lộng, thường thường không có nhiều dã tâm, đáng sợ nhất là người có một chút thông minh, lại không phải hoàn toàn vô dụng, nhưng hết lần này tới lần khác lại ngồi ở địa vị cao, hơn nữa còn là một người vô cùng có dã tâm.

Người như vậy, rất dễ dàng coi trọng chính mình, hơn nữa thân mang địa vị cao, ngực mang dã tâm, cho nên hoặc là sai không đáng, còn một khi sai chính là đại sai lầm.

Lâm Văn Tuấn rất khát vọng chứng minh mình.

Vì nguyên nhân này, hắn mới vội vã yêu cầu Thiên Uy Quân xuất kích, nhưng khi lâm trận lại nao núng, không dám gánh vác trách nhiệm, đối ngoại tuyên bố là Thiên Uy Quân tự tiện xuất động, người này một thân thật sự rất đáng giận.

Mà bảo đây là do một mình hắn quyết định cũng không hẳn, tột cùng là ở sau lưng có người khác khuyến khích hay không, có muốn hãm hại Thạch Khai Hoang hay không thì cũng không biết được.

Tô Trầm không rõ cho lắm, nhưng đã biết tất cả việc này là do Lâm Văn Tuấn dựng lên thì sau này còn có phương hướng để hành động.

Về phần bây giờ, việc cấp bách nhất là phải cứu ra Thiên Uy Quân.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm nói với Tiêu Phi Nam: “Ngoại trừ ai hạ mệnh lệnh ra, ta còn có một bút giao dịch muốn làm với Tiêu Tướng quân, không biết Tiêu Tướng quân có hứng thú hay không?”

Phành phành phành phành!

Trên sa trường, hai binh sĩ người tiến ta lui đánh nhau say sưa.

Hai binh sĩ này cao thấp khác nhau, binh sĩ dáng người thấp bé rõ ràng không phải đối thủ của binh sĩ cao to, bị đánh liên lục lui về phía sau. Mắt thấy đã sắp bị binh sĩ cao to đánh ngã ở trên sàn luyện thì đột nhiên trên người hắn sáng lên một vầng hào quang, tiép theo đó ở trên người binh sĩ đó đột nhiên bộc phát ra một cổ lực lượng cường đại, đánh ra một quyền, binh sĩ cao to trước mặt lập tức bị một kích oánh bay ra ngoài.

Binh sĩ cao to giận dữ vẫn muốn đánh lại, chỉ thấy binh sĩ thấp bé kia thừa cơ nhảy tới, hai đấm xuất kích liên hoàn, nhanh như lôi đình đánh cho binh sĩ cao to kia vô lực hoàn thủ.

Từ cánh tay của hắn, cho đến đùi đột nhiên sáng lên một vầng hào quang, tốc độ của binh sĩ kia càng lúc càng nhanh, lực lượng càng lúc càng lớn, sau cùng một quyền đánh bay binh sĩ cao to kia.

Hiện trường nhấc lên một trận âm thanh ong ong, hiển nhiên cảm thấy khiếp sợ vì biểu hiện của binh sĩ thấp bé kia.

Tiêu Phi Nam nhìn một màn này, trầm giọng nói: “Quả nhiên là bí pháp đồ đằng của Bạo tộc.”

“Vẫn có khác nhau.” Tô Trầm nói: “Ta dùng một số phương pháp tiến hành thay đổi nó, làm cho nó có thể thông qua việc tiêu hao một phần nguyên lực để phát động, phát huy thật tốt đặc tính của Nhân tộc ta.”