Chương 726 Tiêu Phi Nam (2)
“Hoàn toàn trái ngược, nó rất hữu dụng.” Tô Trầm nói: “Vĩnh Sinh Điện Phủ muốn lục chiến làm gì? Chẳng lẽ các ngươi muốn đối kháng Long Tang? Làm thế lực ngầm, làm sao bảo tồn bản thân mới là vương đạo nhỉ? Ngư Long nguyên chất có thể làm cho các ngươi như cá gặp nước ở trong nước, từ nay về sau các vùng thủy địa chính là thiên hạ của các ngươi. Thiên hạ này thiếu vùng có thủy địa à? Sông hồ biển cả mặc các ngươi tung hoành, tiến công không được nhưng tự bảo hộ thì có thừa!”
“Vậy không bằng ngươi giao ám ảnh nguyên chất cho ta, ta tự vệ khỏe hơn nhiều.”
“Nhưng có thể dùng để giết người. Ta không hy vọng thứ ta giao cho các ngươi, các ngươi chỉ dùng nó để đi giết người. Táng Linh Đài là thế, việc này cũng như vậy.”
“Ngươi ngay cả mình đều khó bảo toàn mà còn lo lắng chuyện này?”
“Bảo toàn tự thân không được thì không cần lo lắng à? Chớ nói ta chưa vào hiểm địa, chính là đảo vào rồi ta vẫn như cũ phải lo lắng. Đây là nguyên tắc, nếu tùy tùy tiện tiện liền buông bỏ thì còn gọi là nguyên tắc gì nữa?”
Thạch Minh Phong bị hắn làm cho bất đắc dĩ: “Ngươi ra quá ít, không đủ giá trị.”
“Nếu Hắc Hỏa ở đây, nhất định bọn họ sẽ không nói như vậy.”
“Hắc Hỏa?” Thạch Minh Phong ngẩn ra.
Hắc Hỏa là tổ chức do dư nghiệt Ảo tộc thành lập ở lãnh địa Hải tộc, nếu nói tới Hải tộc, tự nhiên là lãnh địa hải dương rộng lớn. Nhưng đối với Ảo tộc, bọn họ chắc chắn khó có thể sống như Hải tộc ở hải vực. Cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều sinh hoạt ở trên hải đảo. Ở trong ngũ tộc, bọn họ là lẫn lộn thảm nhất. Mục đích của bọn họ không phải quậy phá với khôi phục mà chỉ là sinh tồn.
Một cái tổ chức thành lập nên chỉ vì sinh tồn.
Nếu có một loại nguyên chất đồ đằng có thể cho bọn họ tự do hô hấp cùng hành động ở trong biển...
Thạch Minh Phong hoàn toàn có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ nguyện ý trả ra cái giá gì.
Thậm chí Vĩnh Sinh Điện Phủ không cần truyền thụ phương pháp cho bọn họ, chỉ cần cho bọn họ tự sử dụng là được.
Hải tộc tuy sinh tồn gian nan, nhưng hải lý tài nguyên không thiếu, hoàn toàn không thiếu chút nào a!!!
Nghĩ đến việc này, Thạch Minh Phong cũng không khỏi tán thán nói: “Tô công tử tính kế quả nhiên là tốt. Nhưng ngươi có chắc cứ như vậy giao Dung Huyết Đồ Đằng ra ngoài?”
“Bổn ý của ta khi phát minh ra nó là dùng để tăng thực lực của quân đội lên. Hơn nữa thực lực quân đội tăng cường, có thể giảm bớt áp lực cho ta.”
“Chỉ như vậy?” Thạch Minh Phong có chút không tin.
“Gần đây có vẻ ta xài tiền hơi bị nhiều.”
“...”
“Vậy được rồi.” Thạch Minh Phong đáp ứng.
Chuyện cứ như vậy định ra.
Rời khỏi phòng, Tô Trầm lập tức hướng phía Thiên Lam Quân mà đi.
Quân doanh của Thiên Lam Quân nằm ở thành nam, đến trước quân doanh, nhìn thấy binh sĩ thủ doanh, Tô Trầm nói: “Tại hạ Tô Trầm, cầu khiến Đoạn Khúc Trưởng Đoạn Giang Sơn.”
Hiện tại Tiêu Phi Nham đã thăng lên làm Phó Quân Chủ Thiên Lam Quân, quyền cao chức trọng, không phải bảo gặp là gặp được, cho nên trước tiên Tô Trầm chỉ có thể gặp Đoạn Giang Sơn.
Mấy năm trước được tin, Đoạn Giang Sơn ở Thiên Lam Quân được Tiêu Phi Nam coi trọng, đã được đề làm Khúc Trưởng, lĩnh ba trăm binh, tốc độ lên chức này coi như là rất mau.
Khi nói chuyện, Tô Trầm đã đưa mấy khối nguyên thạch về trước.
Binh sĩ kia được chỗ tốt, tự nhiên vui vẻ làm chân chạy cho Tô Trầm, rất nhanh đã thấy Đoạn Giang Sơn đi ra.
Hắn không giống như trước kia tính tình tùy tiện, ở nơi xa thấy Tô Trầm đã hô lên: “Nghe tiểu tử kia nói Tô Trầm đến gặp ta, ta còn hơi không tin, không ngờ quả là ngươi. Là ngọn gió nào thổi ngươi tới đây vậy?”
“Bạo phong.” Tô Trầm đáp: “Bạo phong quét tới từ phương bắc.”
Đoạn Giang Sơn ngây ngẩn, lập tức hiểu ra: “Vì Thạch Khai Hoang?”
Tô Trầm gật đầu.
Đoạn Giang Sơn kéo Tô Trầm: “Đi thôi, trước tiên theo ta vào doanh, việc này ta không nói rõ ràng được, phải để ngươi gặp Tiêu Phó Quân Chủ mới được. Tiêu Phó Quân Chủ có ấn tượng rất sâu với ngươi, đến giờ vẫn thường thường nhắc tới ngươi, tiếc nuối không thể chiêu ngươi tới dưới trướng mình. Ngươi lại đây, hắn nhất định rất cao hứng.”
Sau nửa canh giờ, Tô Trầm ở trong đại doanh Phó Quân Chủ gặp được Tiêu Phi Nam.
Tiêu Phi Nam vừa ở bên ngoài về, trên mặt còn rõ ràng lộ ra vẻ không hài lòng, thấy Tô Trầm cũng chỉ miễn cưỡng gật đầu: “Ý của ngươi đến, ta đã biết. Nhưng thật đáng tiếc là ta không giúp ngươi được, từ khi Thiên Uy Quân bị giam cầm, ta đã nhiều lần thỉnh xuất binh cứu viện, nhưng đều bị bác bỏ...”
Tô Trầm nói: “Tiêu Tướng quân hiểu lầm rồi, ta không phải đến cầu Tướng quân xuất binh. Ta biết ở tình huống này, Lưu Kim cứ điểm khó mà xuất binh cứu trợ được.”
“Ồ? Vậy ngươi tới làm gì?” Tiêu Phi Nam sửng sốt.
“Ta chỉ muốn biết, là ai ra lệnh cho Thiên Uy Quân xuất kích?”
Là ai hạ lệnh để cho Thiên Uy Quân xuất kích.
Đây là nghi vấn vẫn quanh quẩn ở trong lòng Tô Trầm nhiều ngày nay.
Mấy ngàn năm nay Lưu Kim cứ điểm rất ít xuất kích ra ngoài, trách nhiệm chủ yếu của bọn họ là phòng thủ. Một khi muốn xuất kích, vậy cơ bản là muốn phản công quy mô, thu hồi đất đã mất, cũng không phải là chuyện chỉ một mũi quân đội của Lưu Kim cứ điểm là xong.
Nhưng mà chính ở trong tình huống như vậy, một mũi quân đội lệ thuộc Diệt Bạo Quân Đoàn lại đột nhiên xuất kích, tiến quân vào thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, Tô Trầm nghĩ làm sao cũng đều cảm thấy khác thường.
Cho nên hắn đến tìm Tiêu Phi Nam, không vì thỉnh trợ giúp, cứu binh mà là vì điều tra rõ việc này.
Đối mặt với nghi vấn của Tô Trầm, Tiêu Phi Nam cũng không khỏi trầm mặt một hồi, một hồi lâu sau mới nói: “Là Phó soái Lâm Văn Tuấn đề nghị, Chủ soái đồng ý.”
“Phó soái Lâm Văn Tuấn?” Tô Trầm ngây ngẩn: “Diệt Bạo Phó soái không phải là Đại Tướng quân Long Phá Quân sao?”
Nhắc tới Long Phá Quân, đó cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Bởi vì hắn giống Tô Trầm, là một người vô huyết.
Thân là vô huyết, Long Phá Quân lại bước lên vô số truyền kỳ. Khi Quận khảo, hắn liền dùng tân lực lượng ra tràng, anh dũng giết ra lấy thân vô huyết quét ngang toàn bộ học sinh, trở thành Quận khảo đệ nhất nhân, người này ra tay có hắc vụ cuồn cuộn che cả bầu trời, làm cho nhật nguyệt vô quang, cố sử tôn là Hắc Nhật Chi Biến, Danh Táo Long Tang. Không lâu sau đó, hắn tiến vào Tiềm Long Viện, lại tiếp tục lấy thực lực cường đại đánh ngã nguyên một đám đối thủ, đánh đâu thắng đó không gì cản được, sau cùng lấy thân phận đệ nhất nhân rời khỏi Tiềm Long Viện. Những bước chân đầu tiên huy hoàng hơn Tô Trầm không biết bao nhiêu. Dù sao Tô Trầm ở Tam Sơn Quận khảo chỉ đứng thứ 5, Tiềm Long Viện lại liên tục không bài danh, chỉ ở Kim Thủy di tích phù dung sớm nở tối tàn, nở rộ sáng rọi một lần mà thôi, với lại thường dùng trí mà ít dùng lực để thủ thắng.
Sau khi rời khỏi Tiềm Long Viện, Long Phá Quân liền vào quân, cũng tiếp tục sáng tạo nên huy hoàng về vô huyết của hắn. Hắn từng vô số lần chủ động lãnh binh xuất kích nghênh chiến Bạo tộc, dưới tình huống không có tường thành che chở dã chiến cùng địch nhân, thế mà lần lượt đạt được chiến thắng huy hoàng.