← Quay lại trang sách

Chương 733 Truy kích (2)

Một mặt khác, Tô Trầm đã tiến thêm một bước về khả năng vận dụng Hải Thị Thận Lâu của mình, không đơn giản là dùng để định thần nữa, càng có thể mượn ảo cảnh để đạt được mục đích lừa gạt đối thủ, đây là cách ảnh hưởng của tinh thần lực đối với thế giới hiện thực, cũng là thứ mà Mộng Thế Giới dựa vào để tồn tại.

Sau khi rời đi Lặc Cổ Cáp Bảo, Tô Trầm đi về hướng Liệt Diễm Sơn. Bởi vì biên cương phòng ngự không trung rất nghiêm ngặt cho nên hắn không sử dụng Xuyên Vân Toa.

Liệt Diễm Sơn nằm ở Huyết Sắc hoang nguyên, đi từ nơi này thì phải đi qua đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, trước sau xuyên qua Kích Lưu hạp cốc cùng Đống Thổ giao nguyên, một đường đi xuyên qua ít nhất là mười cái thành trấn cỡ trung của Bạo tộc.

Thiên Uy Quân xuất hiện ở đó chỉ chứng minh một chuyện, đó là mấy tháng này bọn họ không nhàn rỗi, lúc nào cũng đang hành quân.

Đây là cách duy nhất để tránh né Bạo tộc, nhưng một đường xâm nhập sâu như vậy, chứng minh Bạo tộc cũng phong tỏa rất mạnh mẽ, làm cho Thiên Uy Quân không thể không quay đầu.

Phải làm sao mới có thể cứu bọn họ ra đây?

Tô Trầm vừa đi vừa suy nghĩ về vấn đề này.

Đang lúc suy tư, chợt nghe phía sau nổi lên tiếng huýt gió.

Hắn chậm rãi quay đầu, liền thấy ở phương xa có một mũi đội ngũ của Bạo tộc đang nhanh như điện lao lại đây. Bọn họ cưỡi Độc Giác Tê đặc hữu của Bạo tộc, tiếng giẫm chân trầm trọng dấy lên minh âm hùng hồn, làm cho đại địa ở dưới chân bọn họ vì thế mà run rẩy.

Cứ như vậy bão táp tiến lên như là một dòng nước xiết, cho đến khi đến gần bên cạnh Tô Trầm thì mới chợt dừng lại, cấp tốc ngừng chân, biểu hiện ra là hằng ngày đều có rèn luyện quân sự.

Bạo tộc này số lượng ước chừng trăm người, đông như vậy trừ phi là mỗi một tên đều có tinh thần lực thấp hơn tám điểm, nếu không Tô Trầm tuyệt không có khả năng lừa được hết.

Khiến cho người ta kinh dị là cầm đầu đám Bạo tộc này lại là một nữ tính.

Đây là một nữ nhân có thân hình cao gầy, khuôn mặt tuyệt đối không thể nào được coi là xinh đẹp được. Màu da của nàng tối đen, trên mặt khắc rậm rạp hoa văn, trên cổ đeo một chuỗi chế phẩm bằng xương, nhìn không ra là nó được mài nên từ một cái răng nanh, trong tay thì mang hai thanh cốt chủy, không để ý gì cứ như vậy đeo ở trên tay. Nàng mặc không nhiều, thậm chí có hơi bại lộ, xem ra là một cái nữ nhân tao hàng, tình thấu tận xương, nhưng vẻ mặt thì không có gì gọi là diễm mị để mà nói cả, có chăng chỉ là lãnh ý cùng sát khí vô tận mà thôi.

Tô Trầm biết Bạo tộc là xã hội điển hành phụ hệ, nam tính ở đây chiếm địa vị chủ đạo tuyệt đối.

Nhưng vì vậy, một khi có một nữ tính xuất hiện ở trên vị trí thủ lĩnh thì có ý nghĩa các nàng đặc biệt khó chơi, bởi vậy làm nữ tính Bạo tộc, các nàng muốn thượng vị sẽ rất gian nan, mà muốn đảm bảo vị trí của mình cũng càng hung ác tàn bạo hơn so với nam tính nhiều.

Đạo lý này tựa như là phản đồ thường có xu hướng ác hơn cả địch nhân vậy.

Tô Trầm nhìn thoáng qua nữ nhân này, trong lòng hiện lên một tia uy hiếp.

Sau khi tinh thần lực tăng lên, cảm giác đối với nguy hiểm của hắn tăng lên rất lớn.

Nữ nhân kia ngồi trên Độc Giác Tê, mắt lạnh nhìn hắn: “Báo tính danh, lai lịch, mục đích đến đây của ngươi.”

“Đồ Lỗ Khắc, là một người không gốc rễ ở Viễn Cổ Trần Phong bộ bạc, theo cơn gió lưu lạc khắp nơi.” Tô Trầm đáp.

Trước khi giải quyết vấn đề khẩu âm, hắn không thể giả danh đại bộ lạc cho nên chỉ có thể xưng là hậu duệ của một tiểu bộ lạc xuống dốc. Ngàn vạn năm thay đổi, Thiết Huyết Quốc có vô số bộ lạc biến mất, ngay cả Bạo tộc cũng không nắm hết, biết không được bao nhiêu.

Nữ nhân liền lấy từ trên người ra một chuỗi cốt tệ: “Mang hắn lại đây.”

Hai tên Bạo tộc liền tiến lên bắt lấy Tô Trầm, Tô Trầm làm ra bộ dáng hợp tác - Hắn muốn nhìn thử coi đối phương định làm như thế nào.

Hắn bị đưa tới trước người nữ nhân, nữ nhân đang cầm một chuỗi cốt tệ lẩm bẩm, đột nhiên vung lên không trung.

Cốt tệ rơi xuống đất, nữ nhân chỉ nhìn thoáng qua sắc mặt liền đại biến: “Hắn đang nói dối! Hắn là Nhân tộc!”

Một mảng đao quang sáng như tuyết quét về phía cổ của Tô Trầm.

Hung ác, trực tiếp, quyết đoán, sắc bén.

Không chút do dự!

Khanh!

Tô Trầm dùng tay bắt lấy chiến phủ bổ ra ngoài, như là kìm sắt kẹp chặt đặt trên đất, hắn nhìn nữ nhân kia: “Thật có ý tứ, ngươi khẳng định như vậy, nói cách khác cách làm vớ vẩn này chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm?”

Nữ nhân cúi đầu nhìn thoáng qua cốt tệ, vẻ mặt càng ngày càng khó coi: “Tiểu đội thứ tư rời đi, những người khác cùng tiến lên!”

Nói xong rút cốt chủy ra, phi thân đâm tới Tô Trầm.

“Còn có thể phán đoán thực lực à?” Tô Trầm thì thầm một tiếng.

Từ phản ứng của nữ nhân kia, nàng hiển nhiên đã biết mình gặp phải kình địch, mà phương thức để biết được tin tức này chính là những cốt tệ kia.

Vì thế hai mắt Tô Trầm sáng rực lên.

Đó là cảm giác tò mò từ trong nội tâm đối với những thứ thần bí cùng không biết, là sự hưng phấn hiển nhiên khi thế giới lại mở ra một tầng cửa số mới đối với hắn.

Khi hưng phấn cũng không nhàn rỗi, một mảnh hỏa vũ nồng hậu mạnh mẽ phun ra, một đầu cực đại Hỏa Phượng phóng lên cao.

Sau khi hấp thu nguyên chất từ Hỏa Diễm Lĩnh Chủ, Hỏa Phượng thần thông của Tô Trầm càng thêm khủng bố.

Trên thảo nguyên ngột nổi lên chiến đấu, nhưng cũng chấm dứt rất nhanh.

Khi hỏa diễm trôi đi, mây mù tan hết, trên thảo nguyên ngoại trừ nữ nhân kia ra, đã không còn Bạo tộc đứng - Nhưng đại đa số bọn họ chưa chết, chỉ bị đánh gãy tay chân nằm ở một bên.

Tô Trầm thản nhiên đi tới chỗ nữ nhân: “Dùng đặc tính xương cốt bói toán, ta nghĩ ngươi là một vị Tế Tự đại nhân tôn quý. Ta nghe nói thần miếu có một loại người thần bí biết hỏi cốt, có thể thông qua nghi thức đơn giản cùng xương cốt để đạt được đáp án. Vốn ta đang nghĩ là nghe nhầm đồn bậy, bây giờ xem ra là ta cô lậu quả văn.”

Nữ nhân rút ra cốt chủy, hung tợn trừng mắt hắn.

“A!” Nàng hét lên lấy giọng, huy động cốt chủy chém tới Tô Trầm.

Tô Trầm tùy tiện cầm lấy cổ tay đối phương, vốn nghĩ sẽ dễ như trở bàn tay công kích nàng, không ngờ Bạo tộc nữ tử này lật cổ tay một cái, linh hoạt bắt ngược lại hắn, cốt chủy trên tay phải chém về hạ thể Tô Trầm, cốt chủy ở tay trái thì hoa về cổ họng của hắn, ra tay vừa ngoan vừa độc.

Tô Trầm kinh dị một tiếng, cũng không chậm, sải bước thối lui, thuận tay thả ra một mảng khí lưu không màu, bắt đầu khởi động nguyên huyết lực hô khiếu phong trần, tuy nàng ra tay mau lẹ, nhưng pháp thuật ảo diệu so ra kém Tô Trầm, lần này lại không thể tiếp cận nên bị Tô Trầm một tát chụp bay ra ngoài.

Không ngờ khi nữ nhân này đang trong không trung, đồ văn trên mặt chợt sáng lên, thân ảnh nhưng lại trong nháy mắt biến hóa thành nhiều cái, sau khi rơi xuống đất thì cùng một lúc phóng tới Tô Trầm, cốt chủy lao nhanh phát ra tiếng xé gió, thế mà Tô Trầm cảm thấy có một tia cảm giác mê muội.