Chương 734 Phát minh vĩ đại
Lấy tinh thần lực của Tô Trầm, thế mà cảm thấy được mê muội, có thể thấy được đây là một thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ.
Đáng tiếc đối với Tô Trầm mà nói, không có gì hơn.
Ánh mắt của hắn hơi mị, hoành một tiếng chợt nghe kêu răng rắc, vòng xương trên cổ của nữ nhân liền phành phành phành bắt đầu vỡ vụn không ngừng, trong nháy mắt đã mất mất hết một nửa, chỉ còn lại một nửa là do Tô Trầm có tâm nghiên cứu nên đặc biệt lưu lại.
Tiếp theo đó Tô Trầm rút ra Trảm Nhạc Đao, hoành đao đảo qua, đám huyễn ảnh kia đã bị Trảm Nhạc Đao nghiền nát rồi sau đó biến mất, chỉ còn lại ở bên phải một người đứng thẳng, chính là bản thể của nữ nhân kia. Nàng sững sờ tại chỗ, hiển nhiên bị một màn này làm cho kinh hãi ngây người.
Đến cùng đối thủ là ai? Ngay cả Thần Cốt Địch của mình cũng không có hiệu quả?
Ngay sau đó liền thấy Tô Trầm bắt được cổ của nữ nhân: “Bây giờ có thể trả lời ta rồi chứ?”
“Nha!” Nữ nhân há mồm phát ra tiếng gào, một đạo tinh thần hung ác kích thích tới thức hải của Tô Trầm, đồng thời nâng đầu gối đánh vào bụng Tô Trầm, tiếp theo đó cúi đầu cắn một ngụm vào cổ họng của hắn.
Tô Trầm bừng tỉnh như chưa gì xảy ra, thuận tay chụp một chưởng vào trên đùi nữ nhân, liền giống như chụp vào cái đinh, trực tiếp chụp nàng thấu vào trong lòng đất, đồng thời cúi đầu, miệng của nữ nhân này liền thành ra cắn vào trên miệng Tô Trầm.
Nữ nhân kia bản năng rút miệng, không ngờ Tô Trầm lại xông lên, một ngụm cắn vào ngoài miệng nữ nhân kia.
“A!” Nữ nhân phát ra tiếng kêu thống khổ.
Một ngụm này đã cắn nửa cái môi của nàng rớt xuống.
Tô Trầm phốc phun thịt trong miệng ra: “Ngươi thích cắn, ta liền cắn với ngươi. Bạo tộc như các ngươi đều là như gia súc, mà gia súc là để ăn. Nhưng thịt của ngươi rất thối, ta không thích.”
“Tê!” Nữ nhân khàn giọng kêu như xà.
Đáp lại hắn là trọng quyền hung ác của Tô Trầm. Hắn lạnh lùng nói: “Ta thích đối thủ có cốt khí, việc này ý nghĩa ta sẽ ra tay ngoan độc. Ta nghe nói Bạo tộc toàn là xương cứng, thà chết không chịu khuất phục. Nhưng căn cứ theo kinh nghiệm của ta, cái này mẹ nó là vô nghĩa. Chỉ cần là sinh mệnh thì sẽ sợ chết. Bạo tộc cũng là sinh mệnh, cũng sợ chết. Sinh mệnh không biết sợ chết, đã sớm tiêu vong rồi. Nhưng ta tin Bạo tộc khẳng định có một ít xương cứng. Như vậy thì ngươi đây? Xương cốt của ngươi cứng rắn bao nhiêu?”
“Cứng rắn hơn ngươi tưởng tượng!” Nữ nhân đáp.
Tô Trầm cươi: “Đó là những gì ta muốn.”
Hắn nói xong nhấc nữ nhân tới, rút nàng từ trong đất ra, bốp bốp ra tay liên tục, đã tháo khớp các khớp xương ngón tay của nàng, một cỗ nguyên lực mạnh mẽ lại rót vào trong cơ thể của nàng, làm cho toàn thân nàng vô lực.
Làm xong việc này, Tô Trầm phóng nàng tới chỗ một đầu Độc Giác Tê: “Từ giờ trở đi, ngươi là tù binh của ta, là nô lệ của ta, là vật thí nghiệm của ta. Ngươi có thể không cần trả lời bất kỳ vấn đề gì của ta, ta cũng hy vọng ngươi vẫn có thể bảo trì được loại kiên cường này. Dù sao ta càng thích tự mình tìm đáp án.”
Khi đang nói chuyện, Tô Trầm cũng đã thu hồi những Bão tộc khác, đặt trên Độc Giác Tê sau đó khống chế đàn Độc Giác Tê rồi cứ thế mà rời đi - Hắn chỉ dùng một lọ dược tề đã khống chế toàn bộ Độc Giác Tê ở nơi này, nhìn thấy vậy Bạo tộc kinh ngạc không thôi.
Hắn quét dọn sạch sẽ hiện trường, cho nên trong thời gian ngắn không có bất luận kẻ nào phát hiện được ở đây có đội ngũ mất tích. Hắn lại giả dạng thành bộ dáng của Bạo tộc, có thể nhìn thấu hắn ít lại càng ít. Chờ khi Bạo tộc biết được không đúng thì Tô Trầm đã rời đi vùng này rất xa, cho dù có Thần Miếu Đại Tế Tự tự mình ra tay, cũng khó mà bắt được Tô Trầm.
Khi biên cương Cáp Duy Nhĩ vì những việc này mà nhấc lên một trận phong bạo điên cuồng thì Tô Trầm đã ở ngoài xa vạn dặm.
————————————
Âm Phong Cốc.
Nơi này là một tiểu sơn cốc ở trung bộ đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ.
Giờ phút này trên bầu trời đang có mưa rơi xuống.
Nhưng mà mưa lại mạnh mẽ hơn nữa cũng rửa không sạch sợ hãi ở trong lòng những Bạo tộc tù binh.
“A! Thả ta ra, cái gì ta cũng nói!”
Tiếng tê khiếu hoảng vang lên khắp ngỏ ngách trong sơn cốc.
“Thật có lỗi, ngươi không thể cho ta tin tức gì có giá trị.” Tô Trầm nói xong thuận tay xé ra thân thể Bạo tộc trước mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn giải phẫu Bạo tộc, hồi Kim Thủy di tích hắn đã làm rồi. Nhưng mà nhiều năm trôi qua như vậy, kiến thức của Tô Trầm lại tăng lên, vô luận là năng lực lý luận hay là thực tiễn đều tăng lên diện rộng, có nhiều ý tưởng mới chưa thí nghiệm lắm.
Trong đó có một ít thí nghiệm không thích hợp dùng trên người nhân loại, ngày hôm nay rốt cuộc có cơ hội nghiệm chứng ý tưởng.
Sau khi xé ra Bạo tộc kia, Tô Trầm đổ một lọ dược tề vào trong thân thể Bạo tộc, vì thế chỉ thấy Bạo tộc kia liều mạng vặn vẹo phát ra âm thanh cực kỳ thống khổ. Có thể thấy được nội tạng của hắn dưới sự tác dụng của dược thủy đang chậm rãi hòa tan, cứ như vậy từng chút từng chút hóa thành nước.
Rất nhanh đã thấy tên Bạo tộc kia không còn động đậy nữa.
Nội tạng của hắn đã hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại một túi da trống trơn.
“Ma quỷ! Hắn là ma quỷ!” Một đám Bạo tộc tù binh đều hô lên.
“Khi kỵ binh của các ngươi vượt qua biên cảnh, đâm thủng bụng phụ nữ có thai, lấy đầu hài tử, bọn họ cũng chửi các ngươi như vậy.” Tô Trầm không chút quan tâm trả lời: “Tin ta, việc này không ác hơn thủ đoạn của các ngươi là bao. Huống chi ta vẫn là ôm mục đích vĩ đại để làm tất cả việc này, tương lai có khả năng vì đó mà giải trừ chiến tranh.”
“Đến cùng ngươi muốn làm gì?” Tên Bạo tộc nữ nhân kia run rẩy nói.
Nàng gọi là Nhiệt Na.
Đây là một tên Bạo tộc bị dọa hỏng nói cho Tô Trầm.
So với với hai ngày trước vẫn còn hung ác giương nanh múa vuốt thì hiện tại Nhiệt Na chỉ còn lại sợ hãi mà thôi.
Tô Trầm đáp: “Nghiên cứu một loại dược, một loại dược chỉ hữu hiệu với Bạo tộc.”
Dược chỉ hữu hiệu với Bạo tộc? Nhiệt Na không rõ ý của lời này.
Tô Trầm nói: “Một loại độc dược chỉ hữu hiệu với Bạo tộc. Nếu thành công, chỉ cần một lọ là có thể giết chết ngàn vạn Bạo tộc.”
Cái gì?
Nhiệt Na cùng các Bạo tộc khác nghe vậy hoảng sợ.
Tô Trầm lại nhe răng cười: “Cứ như vậy, Nhân tộc chúng ta không cần dánh mà vẫn tiêu diệt các ngươi, có lẽ chỉ cần mấy chục bình dược tề là có thể diệt sạch toàn bộ Bạo tộc. Ngươi nói xem, đây có phải là một hạng phát minh vĩ đại không?”
Khi Tô Trầm nói lời này, giọng điệu bình tĩnh tựa như đang trình bày một việc rất nhỏ, rất bình thường.
Nhưng rơi vào trong mắt Nhiệt Na, lại tựa như ma quỷ mỉm cười làm cho nàng run rẩy không thôi.
Nàng hô to: “Ngươi sẽ không thể thành công, vĩnh viễn không!”
Tô Trầm lại chỉ mỉm cười: “Trên thực tế ta đã thành công rồi.”
Cái gì?
Mọi người ngạc nhiên.