← Quay lại trang sách

Chương 740 Thiên Uy thất hùng (1)

Việc này cũng có khả năng, ai bảo Bạo tộc xác thực là không biết dùng não chi. Nhưng hy vọng không lớn, một người có thể ngu ngốc nhưng một chủng tộc thì rất khó, Bạo tộc nhiều người như vậy, chắc mọi khi đều có hai ba tên trí lực đạt yêu cầu nhỉ?

Mà nếu không phải như vậy, thì phí nhiều công phu như thế để làm gì?

Bày trận nghi binh?

Thôi đi, không có ai tốn nhiều công phu như vậy chỉ đẻ bày trận nghi binh. Thiên Uy Quân hãm sâu vào trong lãnh thổ địch, không có nhiều tinh lực để chơi nhiều trò như vậy đâu.

Vậy đến cùng bọn họ muốn làm gì?

Tô Trầm cẩn thận suy nghĩ, tiếp tục tra xét tất cả manh mối cùng tin tức.

Rất nhanh lại có một tin tức nhảy vào trong mắt Tô Trầm, đó là một tin tức về chuyện có một tiểu bộ lạc bị tập kích. Thủ lĩnh của bộ lạc kia công bố hắn bị đoạt đi một món bảo vật rất quan trọng, là một viên nội hạch của Hoang Dã Sa Tàm. Việc này vốn không phải đại sự gì, lại không biết vì sao lại kích thích thần kinh của Tô Trầm, làm cho hắn nhớ tới một chuyện - Tựa hồ trước kia cũng có một số tin tức về nội hạch yêu thú bị cướp thì phải.

Nhưng tư liệu tình báo đề cấp rất ít đến nội dung cụ thể, cho nên báo cáo về chuyện này không nhiều lắm. Tin tức chủ yếu về chuyện này là bộ lạc kia rất nghèo, còn tên thủ lĩnh bộ lạc kia thì không chịu buông tha vẫn cứ quấn quít lấy việc này cho nên mới xuất hiện chuyện quan quân hội báo nó lên trên.

Tô Trầm cẩn thận lật xem, quả nhiên ở trước sau đều tìm được mấy tin tức cùng dạng, chỉ tiếc đa phần không có nội dung cụ thể gì hơn.

Lúc này Tô Trầm đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Tin tức đầu tiên về Thiên Uy Quân.

Trước khi rời khỏi Cứ điểm Lưu Kim, Tô Trầm cố ý hướng về Tiêu Phi Nam nói muốn toàn bộ tình báo về Thiên Uy Quân - Nếu nói trong việc tìm kiếm Thiên Uy Quân, Bạo tộc thiếu ưu thế gì nhất thì đó chính là hiểu biết đối với người một nhà.

Nó gọi là biết người biết ta, liệu địch để thắng.

Ở phương diện thân thuộc, Tô Trầm hiển nhiên không bằng Bạo tộc nhưng ở phương diện tri kỷ, Tô Trầm cường sát Bạo tộc.

Mà ở trong tràng truy kích chiến này, hiển nhiên tri kỷ càng quan trọng hơn thân thuộc.

Vì nguyên nhân này, hắn nhớ tới một chuyện.

Nói đúng hơn là một người.

Nghĩ tới người này, ánh mắt Tô Trầm dần sáng lên.

Đối với hành động của Thiên Uy Quân, hắn đã có chút dự đoán.

Nhưng trước hết, hắn cần phải tìm kiếm thêm càng nhiều tin tức chuẩn xác hơn để xác nhận.

——————————————

Thanh Lang Lĩnh.

“Trát Khắc! Ngươi ở đâu?” A Cổ Lệ cầm cái rổ nhìn chung quanh.

“Mụ mụ, ta ở đây!” Thân ảnh Tiểu Trát Khắc xuất hiện ở lùm cây xa xa, trên mặt còn đầy bụi đen.

“Trời ạ, sao ngươi lại chạy đến chỗ này? Ta không phải nói ngươi đừng chạy loạn rồi à.” A Cổ Lệ bất đắc dĩ chạy tới, vuốt bụi trên người nhi tử, giáo huấn nói.

“Khắc Lực đố nhau với ta, nói ta đi không qua vách núi bên kia được, ta liền cược với hắn. Kết quả ta thắng, nhưng hắn chạy.” Trát Khắc có hơi tức giận nói.

“Ngươi bò lên Cô Ưng Nhai rồi? Đứa nhỏ này, ta đã nói ngươi bao lần rồi, đừng có bò lên đó, sao ngươi lại không nghe lời!” A Cổ Lệ cả giận nói.

“Ta không sao, ta đã sắp mười một tuổi rồi, Cổ Ưng Nhai không là gì với ta cả.” Trát Khắc than thở.

“Vậy cũng không được, nơi đó rất nguy hiểm.”

“Ta là hậu nhân Lôi Đình Chi Nhận, hậu nhân Lôi Đình Chi Nhận không sợ nguy hiểm!” Trát Khắc lớn tiếng nói.

Trên mặt A Cổ Lệ liền hiện lên một tầng lo âu: “Quên Lôi Đình Chi Nhận đi, đứa nhỏ, ta và ngươi đã không còn thuộc về thứ kia, ngươi không thể trở thành Lôi Đình Chi Nhận chân chính được.”

“Không, ta có thể!” Thiếu niên không cam lòng kêu to.

A Cổ Lệ tràn ngập nhu tình lau đầu nhi tử, nàng muốn nói gì, lại chung quy không nói nên lời.

Đúng lúc này ở dưới chân bỗng nhiên truyền đến cảm giác chấn động mơ hồ.

A Cổ Lệ đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó nằm trên đất lắng nghe một hồi, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Nàng đứt phắt dậy quay đầu nhìn lại, ở phương xa nơi đường chân trời, vậy mà xuất hiện một mũi quân đội.

“Nhân tộc...” Trái tim A Cổ Lệ chợt co rút.

“Mụ mụ!” Tiểu Trát Khắc còn không biết xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn mẫu thân.

“Chạy mau!” A Cổ Lệ nắm tay nhi tử chạy về phương xa.

Ở sau lưng nàng, một mũi quân đội mang theo quân trang tàn phá nhưng lại có ý chí bất khuất cùng sát ý lãnh liệt tựa như hải triều mãnh liệt mà đến, trong nháy mắt bao phủ bộ lạc nho nhỏ này...

Xoát!

Mã đao sáng như tuyết lóe lên, một đám hoa máu bên lên trời, ở trên mặt đất vẽ loạn ra từng mảnh huyết sắc hồng trần.

Đây là một mũi quân đội kỷ luật nghiêm minh, bọn họ lấy mười người làm một đội, mỗi một đội đều do một gã Nguyên sĩ dẫn dắt, cưỡi là Thiên Lý Thông đặc hữu của Long Tang, tải trọng lớn, chịu đựng mạnh, lực trùng kích mạnh mẽ.

Bọn họ giơ trường mâu, huy mã đao, từ trên sườn núi lao xuống, một đội tiếp một đội cuồng bạo như lửa lại lạnh thấu như băng.

Bọn họ mím môi, chỉ trầm mặc huy động binh khí trong tay, hành quân dưới sự dẫn đầu của quan quân, họ biến hóa, họ lặng lẽ chấp hành nhiệm vụ của mình.

Tuy Bạo tôc cường hãn, dũng mãnh, kiên cường nhưng đối với kỷ luật hành động nghiêm minh thì Nhân tộc cũng là thiết quân, sự cường hãn của những Bạo tộc kia tựa như là bò tót nổi giận đánh vào trên một khối sắt thật lớn, một đám đâm vào bị đầu rơi máu chảy.

“Hào!!!”

Một gã bộ lạc dũng sĩ vung chiến phủ xông lên, tiểu đội mười người nghênh mặt đồng thời giơ trường mâu trong tay lên rồi đâm ra, biến phạm vi chung quanh thành bụi gai lỉa chỉa.

Dũng sĩ kia hiển nhiên không phải là tồn tại bình thường, cự chiến phủ nhộn nhạo hào quang huyết sắc, trảm vào trên trường mâu, phát ra tinh quang lấp lánh. Nhưng mà tiểu đội mười người vẫn như cũ củng cố đội hình, trên người bọn họ đồng thời lóe lên những đường vân màu trắng nhạt, liên tiếp hô ứng tập hợp, mười mâu động cùng lúc, đồng thời đánh vào trên cự phủ kia.

Một búa này tuy có lực mạnh mẽ, nhưng đồng thời bị mười mâu phân tán, mười đầu Thiên Lý Thông đồng thời lùi về phía sau rồi sau đó ngừng bước chân.

Ngay sau đó mười binh sĩ kia cùng nhau rút mã đao ra chém tới Bạo tộc dũng sĩ kia.

Mười đao hóa thành một đáo, hình thành hàn mang sắc bén, chém vào trên người dũng sĩ kia làm cho dũng sĩ kia bay ngược.

“Đầu!” Tiếng la vang dội đánh vỡ yên tĩnh.

Mười mâu tề tụ.

Phốc phốc phốc phốc!

Xuyên thấu ngực dũng sĩ kia, đâm thủng hắn thành cái sáng, tên bộ lạc dũng sĩ kia vô lực ngã xuống.

Lúc này tiểu đội mười người mới cùng lúc tiến lên thu hồi trường mâu.

Tuy bọn họ chỉ là võ sĩ, nhưng bằng vào khả năng phối hợp tinh diệu cùng với một ít thủ đoạn liên thủ đặc thù, lại có thể làm cho bọn họ phát huy ra thực lực tương đương với cấp bậc Nguyên sĩ, tên bộ lạc dũng sĩ kia chính là chết như thế.

Một mũi lên một mũi tiểu đội mười người cứ vậy mà xung phong vượt lên, dưới vó ngựa thiết huyết, bộ lạc nhỏ nhoi này rất nhanh bị san thành bình địa.