← Quay lại trang sách

Chương 741 Thiên Uy thất hùng (2)

Thủ lĩnh bộ lạc này có lẽ là thứ duy nhất có thể gây phiền toái cho mũi quân đội này, chiến lực cường hãn của hắn làm cho quân đội Nhân tộc phải phái ra chừng năm tiểu đội liên thủ mới tiêu diệt được, hơn nữa còn trả giá hai người bị thương.

Nhưng mà, chỉ như thế mà thôi.

“Một khắc đồng hồ.” Sau khi gã Bạo tộc cuối cùng ngã xuống, Lý Sùng Sơn nhìn đồng hồ cát trong tay một chút, sau đó nhíu mày nói: “Chậm.”

Vị Thiên Uy Quân Quân chủ này nhìn vào dung mạo không thâm sâu, trong tiếng nói cũng tràn ngập bình thản nhưng lại có một cỗ uy nghiêm làm cho người ta không thể không coi trọng.

“Mấy ngày liền bôn ba, các tướng sĩ đều rất mệt mỏi.” Ở bên cạnh Thạch Khai Hoang nói.

Lúc này Thạch Khai Hoang đã không còn là hình dáng lão nhân tóc rối bời như năm đó nữa thay vào đó là một nam tử thiết huyết người mặc nhung trang có khí thế hùng hồn, thậm chí còn trẻ hơn mấy năm trước rất nhiều. Chỉ là trên không biết tại sao cánh tay trái của lão nam nhi thiết huyết này lại bất ngờ không thấy, chỉ còn có môt cánh tay, thậm chí ngay cả mắt cũng mù đi một con.

Mất một mắt cụt một tay cứ thế ngồi ở trên ngựa.

Tu vi đã bước đến Diêu Quang, gãy chi có thể tái sinh, có thể làm cho Thạch Khai Hoang mất đi chi mà không thể tái tạo lại được thì không phải bị đặc dị công kích chính là hao hết lực lượng, vô lực tái sinh.

Vô luận là dạng nào, đều có ý nghĩa những ngày này trôi qua không tốt chút nào.

Chỉ là Thạch Khai Hoang không thèm quan tâm, chỉ lặng lẽ nhìn các tướng sĩ đang xung phong.

Bạo tộc tử vong, nhưng các Tướng quân lại đau lòng vì sự tiêu hao thể lực của các binh sĩ.

Một tên Nhân tộc binh sĩ đang đi về phía trước đột nhiên một đầu ngã quỵ xuống.

Hắn không bị công kích gì, chỉ là ở thời khắc này, sinh mệnh bị áp bức đến bước cuối cùng.

Bạo tộc thê thảm, Nhân tộc cũng vậy.

Bọn họ mệt mỏi, bọn họ mệt nhọc, bọn họ bi thương, bọn họ tuyệt vọng.

Nhưng bọn họ vẫn đang chiến đấu, không chịu buông bỏ.

Dùng tay bọn họ đi giết, đi chiến, cho dù có chết, cũng phải làm cho đối thủ trả giá thảm trọng.

“Vật tư kế hoạch sắp hoàn thành, tất cả đều đang tốt lên.” Bên cạnh một tên nữ tướng tiếp lời, nàng gọi là Sở Anh Uyển, một thân nhung trang, tư thế hiên ngang oai hùng, nhưng là một tên nữ trung hào kiệt, thân mình lại càng là một tiểu mỹ nhân. Mỹ nhân tựa như nàng, có không biết bao nhiêu nam tử ái mộ, nhưng vô tình đôi mắt của nàng không rời Thạch Khai Hoang nửa khắc, mang theo tình cực kỳ phức tạp.

“Hy vọng sẽ hoàn thành trước khi Bạo tộc phản ứng kịp.” Lý Sùng Sơn giận giữ nói: “Càng đến thời khắc cuối cùng, lại càng phải binh quý thần tốc. Chưa từng có kế hoạch nào không một kẻ hỡ. Sớm muộn gì Bạo tộc cũng phát hiện ra được mục đích chân chính của chúng ta, một khi đến lúc đó mà vẫn không thể hoàn thành thì bỏ hết tất cả.”

“Vâng, chúng ta nhất định có thể thành công!” Một người đứng bên trái Lý Sùng Sơn nói, người này hiếm có không mặc quân phục, mà là quần áo thanh sam. Hắn gọi là Quách Văn Trường, Thiên Uy Quân người nhiều mưu trí.

Ở bên trái Quách Văn Trường là một gã đại hán tục tằng, nghe nói như vậy miệng cười toe toét: “Cho dù thất bại cũng không sao, cùng lắm thì chết thôi, thống khoái một trận với đám Bạo tộc này, dù chết cũng không hối.”

Hắn gọi là Trình Điền Hải, Thiên Uy Quân mãnh tướng, bài danh đệ nhất.

“Phi phi phi, gì mà không sao, Trình Điền Hải cái miệng quạ đen nhà ngươi, nói toàn lời xấu.” Bên cạnh một gã Tướng quân lập tức nói, người có này một gương mặt trứng ngỗng, cằm dài nhìn vào có phần tuấn tú, vừa nhìn sẽ tưởng rằng là một nữ nhân, nhưng là một nam tử, chỉ là tiếng nói cùng hành động đều mang theo vài phần nương khí.

Ở trong thế giới lấy nam nhi thiết huyết làm chủ, có một quan quân nương hóa như vậy thì thật hiếm thấy.

Vô tình thân phận người này không thấp, có thể đặt song song với đám người Lý Sùng Sơn, Thạch Khai Hoang, hắn là đại diện cho một trong Thất Hùng tiếng tăm lừng lẫy Thiên Uy Quân.

Hắn gọi Quân Mạc Tà.

Giờ phút này Quân Mạc Tà nắm tay hoa bất mãn nhìn Trình Điền Hải,Trình Điền Hải liền cười hắc hắc không nói nữa.

Vẫn là một người thiếu niên Tướng quân ở bên cạnh Sở Anh Uyển nói: “Phấn đấu hết lực, chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, lão Trình nói không sai.”

Quân Mạc Tà liền cho thiếu niên Tướng quân kia một cái nhìn xem thường: “Biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà, rõ ràng tuổi nhỏ nhất, vốn là khí thế thịnh nhất, lại già đầu như vậy, đạo lý gì vậy trời.”

Thiếu niên Tướng quân liền cười: “Mình không thành thục, sao trách người khác không thành thục được, lại gọi là đạo lý gì.”

Vì vậy Quân Mạc Tà liền hừ một tiếng, xoay qua không để ý tới hắn.

Thiếu niên Tướng quân gọi là Lâm Thiếu Hiên, là tồn tại được xưng là đệ nhất thiên tài trong Thiên Uy Quân, nghe nói Lý Sùng Sơn cực thích hắn, có lòng bồi dưỡng hắn trở thành Thiên Uy Quân Quân chủ đời tiếp theo.

Lý Sùng Sơn, Thạch Khai Hoang, Quách Văn Trường, Trình Điền Hải, Sở Anh Uyển, Quân Mạc Tà, Lâm Thiếu Hiên, bảy người này là trụ cột vững chắc của Thiên Uy Quân, là giá hải kim lương. Có thể dẫn dắt Thiên Uy Quân từ tuyệt cảnh còn sống vượt qua phiến thổ địa này của dị tộc, chính là truy cầu của bọn họ ngay vào lúc này.

Vì mục đích này, bọn họ không màng tất cả!

Thành Hòa Phong.

Đây là một tòa tuyết lĩnh thành thị nằm ở Đống Thổ giao nguyên.

Đống Thổ giao nguyên quanh năm nhiệt độ thấp, thổ địa ở đây cứng rắn, cỏ cây khó mà sinh sôi. Nhưng vẫn có một ít thực vật kiên cường sinh tồn xuống nơi này, cũng trở thành cội nguồn sinh mệnh cho vạn vật.

Băng Tâm Thảo, là thực vật cấp bá chủ ở Đống Thổ hoang nguyên, là số ít thực vật có thể sinh trưởng thành thảm ở Đống Thổ giao nguyên, làm cho phiến băng tuyết vĩnh hằng này được bao phủ bằng một màu xanh lục nhợt nhạt, mang đến sinh cơ nhiều hơn các sinh vật băng nguyên khác nhiều.

Nó là thức ăn cho Tuyết Thỏ, Bạch Ly cùng Băng Thử, còn cái phía sau lại trở thành thức ăn cho Tuyết Ưng, Tuyết Lang, trong đó Tuyết Lang cùng Giao Ngư thì lại thành thức ăn của Băng Hùng, mà đứng ở đỉnh sinh mệnh vẫn như cũ là Trí tộc. Vô luận là Băng Tâm Thảo, Tuyết Thỏ, Tuyết Lang hay Băng Hùng, tất cả đều là thức ăn của bọn hắn.

Nhưng mà tổng lượng thực vật ở Đống Thổ giao nguyên có hạn, lại nhiều sinh vật băng nguyên đến đâu cũng không thỏa mãn được khẩu vị khổng lồ của Bạo tộc.

Không chỉ có Đống Thổ giao nguyên là như thế, đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, tùng lâm Cáp Nhĩ Mã, Huyết Sắc hoang nguyên cái nào cũng vậy.

Bắc bộ rất cằn cỗi, cằn cõi đến nổi ngay cả yêu thú cũng không muốn sinh hoạt ở trong này.

Bạo tộc được xưng cường hãn, vô địch nhưng có một sự thật không bàn cãi là: Bắc bộ là vùng đất trục xuất những kẻ thất bại.

Chỉ có kẻ thất bại mới sinh hoạt ở chỗ này.

Cho nên Bạo tộc cường hãn, dũng mãnh, không sợ gì cả nhưng tất cả đều không thể che dấu được một sự thật: Bọn họ là những kẻ thất bại.