← Quay lại trang sách

Chương 742 Điều tra (Thượng)

Bọn họ cứ một lần khởi xướng tiến công Nam bộ phồn hoa, là lại một lần thất bại. Không chỉ có vậy, bọn họ còn phải phòng ngự Thú tộc xâm nhập vào Trung bộ, Linh tộc trộm đi săn ở Tây bắc bộ...

Thành Hòa Phong chính là một tòa thành như thế ở phía tây bắc, là tòa thành thị đồng thời đối diện với hai tầng áp lực là Linh tộc cùng Thú tộc.

Nó là trọng trấn phương bắc của Bạo tộc, phòng ngự có vẻ phá lệ nghiêm mật hơn một chút.

Nơi này thuộc sự quản hạt của Hồng Ưng bộ lạc.

Hồng Ưng bộ lạc trên lịch sử từng có thời kì huy hoàng của riêng mình.

Ba ngàn năm sau Cổ Lan Bảo Chi Biến, cũng chính là kỷ Tân Tinh năm 7900, Toa Nhĩ Na • Hồng Ưng giết chết Ô Đặc Lôi Đức • Đồ Lục Chi Phủ, tuyên bố mình là Bạo tộc nữ vương tân nhiệm, các bộ tộc đều phản đối. Dưới sự dẫn dắt của Toa Nhĩ Na • Hồng Ưng, Hồng Ưng bộ lạc khởi xuớng trận chiến thống nhất lần thứ hai.

Sau cùng trải qua ba ngàn năm thống chiến, tạo thành sự cường đại trước nay chưa từng có của Hồng Ưng bộ lạc, nhưng cũng là thời khắc Bạo tộc suy yếu nhất. Nếu không phải khi đó Quang Huy Thần Triều đang trên đường xuống dốc, Thiết Huyết Quốc hoàn toàn có khả năng bị người ta nhân cơ hội diệt quốc.

Ba ngàn năm chinh chiến không làm cho Hồng Ưng bộ lạc có thể hoàn thành thống nhất Thiết Huyết Quốc, ngược lại làm cho mình đi lên vận mệnh diệt vong.

Kỷ Tân Tinh năm 11.000, đối mặt liên quân các bộ lạc, Hồng Ưng bộ lạc sau cùng chiến bại, Bác Bối Đặc • Hồng Ưng chết trận ở Cổ Lan Bảo, tuyên cáo chung kết ba ngàn năm trị vì của Hồng Ưng, một thời Hồng Ưng bộ lạc cường thịnh nhất cũng vì vậy mà tiêu vong.

Ngày hôm nay, Hồng Ưng bộ lạc đã không còn là Hồng Ưng cường đại của năm đó, bọn họ chỉ là một bộ tộc nghèo túng kéo dài hơi tàn tại biên cảnh thành trấn, trầm niệm trong vinh quang cùng huy hoàng, vô lực tái khởi.

Lúc hừng đông, Tô Trầm đi tới Hòa Phong thành.

Ngửa đầu nhìn mây đen lượn ở trên đỉnh đầu, Tô Trầm rụt cổ lại đi vào trong thành.

Một đường đi tới, lờ mờ có thể nhìn thấy được vết máu lộn xộn, cơn rét đóng băng vạn vật cũng đóng băng tràng đại chiến vừa trôi qua không bao lâu, mặc dù cách tận nửa tháng, Tô Trầm vẫn như trước nhìn thấy được dấu vết lưu lại từ trận chiến kia.

Tường thành sập, phòng ốc vỡ nát, còn có con đường bị xé thành rãnh, đều viết rằng nơi này từng phát sinh qua thảm kịch.

Nửa tháng trước, Thiên Uy Quân tập kích nơi này, trong lúc vơ vét lượng lớn tài nguyên, cũng mang đi tính mạng hơn một ngàn Bạo tộc.

Mà sở dĩ Tô Trầm xuất hiện ở đây, chính là muốn chứng thức một chút suy đoán ở trong lòng mình.

Xuyên qua ngã tư lạnh lẽo, Tô Trầm đi tới trước một tòa nhà gỗ. Nhìn chiêu bài treo trên nhà gỗ, nơi này hẳn là đích đến của mình.

Đẩy cửa đi vào, Tô Trầm nhìn thấy một Bạo tộc lớn tuổi đang vô cùng buồn chán ngồi ở nơi đó.

Tô Trầm tiến lên nói: “Hắc, lão nhân, có địa thử không, cho ta một ít.”

Cái gọi địa thử, chính là giao nguyên Tuyết Thử, tiểu sinh mệnh này là hảo thủ đào hang, sinh hoạt trong lòng đất bên dưới giao nguyên đóng băng, dựa vào việc ăn gốc rễ Băng Tâm Thảo để tồn tại.

Tuyết Thử chất thịt màu mỡ là một loại đồ ăn không tệ. Khi khuyết thiếu lương thực, Bạo tộc thường sẽ đào Tuyết Thử để làm thức ăn. Cho dù ở thời đại không thiếu thốn lương thực gì nhưng Bạo tộc sẽ biết nuôi dưỡng một ít Tuyết Thử để bù lại một năm mất mùa. Có thể nói nuôi Tuyết Thử chính là đại sản nghiệp hạng nhất tại Đống Thổ giao nguyên.

Nhưng giờ phút này lão nhân kia hiển nhiên hoàn toàn không có tâm tư làm ăn, hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không có, đều bị cướp hết rồi.

“Cướp hết rồi?” Tô Trầm hỏi.

“Đúng vậy, là những Nhân tộc chết tiệt kia. Nửa tháng trước bọn họ cướp sạch chỗ này, cướp đi hết Tuyết Thử rồi.”

“Chắc là bọn họ rất thiếu lương thực.” Tô Trầm nói.

“Chó má, thiếu lương thực thì sao lại không đim cướp kho lương? Ở đó càng nhiều lương thực.”

“Có lẽ bọn họ không biết, hoặc là bọn họ càng thít ăn thịt.” Tô Trầm nhìn như tùy tiện nói: “Đúng rồi, ta muốn mua ít Vân Thạch Tán, ngươi biết ở đâu bán không?”

“Không có, toàn bộ Vân Thạch Tán đều bị những Nhân loại chết tiệt kia cướp hết rồi.” Lão nhân đáp.

Tô Trầm mặt khó hiểu: “Bọn họ lấy làm gì?”

“Ai biết được.” Lão nhân nhún vai: “Bọn họ cướp tất cả thứ có thể cướp, lương thực, dược tề, thậm chí là vàng ròng. Ngươi không biết bọn họ làm gì đâu. Có khả năng bọn họ chỉ đơn thuần phát tiết cùng phá hoại.”

Chỉ có Bạo tộc mới đơn thuần là phá hoại, Tô Trầm oán thầm ở trong lòng.

Nhưng hắn vẫn nói: “Được rồi, xem ra ta không có thu hoạch gì ở đây cả.”

Đã đạt được tin tức mình muốn, Tô Trầm rời khỏi cửa hàng, hắn không rời đi tòa thành mà dọc đường tiếp tục đi thẳng.

Thành trấn rách nát còn lưu lại những vết thương của trận chiến kia, không có Bạo tộc nào có ý thức vệ sinh hoặc là kiến thiết thành trấn, bọn họ biết thu thập thi thể đã là sự tiến bộ to lớn trên phương diện trí lực rồi. Vì nguyên nhân này, dù cách nhiều ngày Tô Trầm vẫn như cũ có thể nhìn thấy rất nhiều di tích từng trải qua chiến đấu.

Ở trong mắt hắn những di tích này liền biến thành cảnh tượng của một trận chiến đấu.

Tô Trầm tựa như là nhìn thấy binh sĩ Thiên Uy Quân tiến vào thành trấn, sát phạt tứ phía đoạt lấy vật tư mình cần.

“Tuyết Thử, Vân Thạch Tán, còn có vật liệu gỗ, nội hạch... Quả nhiên tất cả đều phát triển theo sự suy đoán của mình?” Tô Trâm hơi mân mê khóe miệng, hắn biết mình dò được lộ tuyến của Thiên Uy Quân rồi.

Kế tiếp hắn chỉ cần đi một chỗ nữa là có thể xác thực được chân tướng cuối cùng rồi.

Địa phương sau cùng muốn đi là một tùng lâm ở bên ngoài Hòa Phong thành.

Nơi này sinh trưởng một loại cây đặc thù - Hoàng Long Mộc.

Hoàng Long Mộc là vật liệu gỗ phi thường hiếm thấy, nó có khả năng dẫn nguyên năng rất mạnh, việc này không kỳ quái gì, có rất nhiều tài liệu dẫn nguyên năng xuất sắc, nhưng mà tính dẫn nguyên năng của Hoàng Long Mộc có hơi độc đáo.

Bởi vì nguồn dẫn của nó là thổ thuộc tính.

Làm một loại cây, có nguồn dẫn thổ hệ, chính là chỗ kỳ diệu nhất của nó, cũng khiến cho Hoàng Long Mộc trở thành tài nguyên hiếm có bậc nhất ở bên ngoài Đống Thổ giao nguyên.

Nhưng bây giờ phiến tùng lâm Hoàng Long Mộc này lại bị người ta đốt hết rồi.

Hoàng Long Lâm nằm ở phía bắc Hòa Phong thành, Tô Trầm nhìn mặt đất khô cằn, khóe miệng bất tri bất giác hiện ra một tia cười mỉm.

Khi nhìn thấy được tình huống của phiến Hoàng Long Lâm này, Tô Trầm rốt cuộc xác nhận suy đoán của mình.

Nhưng ngay tại lúc hắn muốn rời khỏi, lại thấy ở đằng xa có một hàng Bạo tộc đang đi đến.

Đây là một tiểu đội Bạo tộc binh sĩ.

Bọn họ đội mũ che, mang giày da thật giày, giẫm đất lạnh phát ra tiếng rung động răng rắc.

Chỉ liếc mắt một cái, Tô Trầm liền xác định đây không phải là Bạo tộc Hồng Ưng bộ lạc.

Hồng Ưng bộ lạc không có thói quen mang mũ che, bọn họ thích mũ da hơn, mũ che có tính kháng lạnh không bằng mũ da, hơn nữa rất dễ bị đông cứng.

Nếu không phải là Bạo tộc ban địa, vậy bọn họ tới đây làm gì?