← Quay lại trang sách

Chương 746 Nhìn xa

Chi tiểu đội trước mắt này, chẳng những thực lực mạnh, đầu lĩnh vẫn rất có đầu óc. Không có đầu óc sẽ không được phái tới để chấp hành nhiệm vụ điều tra Hoàng Long Lâm.

Giờ phút này Sa Thản vừa rống, mặt khác ba tên Bạo tộc đều biết được chuyện gì xoay người bỏ chạy, trái lại Sa Thản thì chủ động nghênh địch. Hắn biết rõ, phải có người lưu lại cuốn lấy Tô Trầm, mà nhiệm vụ này trừ mình ra không có ai có thể hoàn thành.

Trong mắt Tô Trầm có sát ý rùng mình chảy qua, ngay khi ba người chạy trốn, trong mắt hắn hào quang lưu chuyển, phát động Hải Thị Thận Lâu.

Bốn người đồng thời đình trệ

Nhưng vào lúc này, Động Sát Giả kia đột nhiên kêu một tiếng “A”, hai mắt đổ máu cùng lúc thế Hải Thị Thận Lâu của Tô Trầm bị phá.

Động Sát Giả động phá hư giả, chẳng những có thể nhìn thấu ngụy trang, ẩn nấp đồng thời có thể nhìn thấu ảo cảnh của hắn, nhưng Động Sát Giả này rõ ràng thực lực không đủ, khi phá Hải Thị Thận Lâu của Tô Trầm thì hai mắt cũng bị thương nặng, nhưng mà cùng lúc này Tô Trầm lại thét lớn lên, bị năng lực nhìn thấu cường đại này làm cho phản phệ. Tinh thần lực hắn cường đại, có thể thừa nhận lực phản phệ này nhưng trong khoảng thời gian ngắn không cách nào dùng Hải Thị Thận Lâu nữa.

Hai gã Bạo tộc khác đã nhân cơ hội chạy đi.

“Mẹ nó!” Tô Trầm mắng một tiếng rồi giơ tay lên, một đống lớn hồn binh chia ra trái phải truy kích hai gã Bạo tộc.

Tuy Động Sát Giả hai mắt vẫn đổ máu nhưng vẫn như cũ có thể thấy đường, hắn mạnh mẽ bay tới một phương hướng, thế mà dùng thân thể của chính mình chặn hồn binh.

Phốc phốc phốc, ít nhất sau cây hồn binh đồng thời cắm vào trên người hắn, nhưng Động Sát Giả kia lại gắt gao đè vũ khí, không cho chúng nó bay khỏi thân thể mình, chỉ có một cây là thoát được Động Sát Giả, trảm trúng tên Bạo tộc kia, Bạo tộc kia bay lên một cánh tay, nhưng không quay đầu tiếp tục chạy vọt tới trước.

Cùng lúc Sa Thản đã xông đến bên cạnh Tô Trầm, Lôi Điện Quang Đao dùng thế toái tẫn thương khung chém ra vô tận quang ba. Một pha trùng kích toàn lực đến từ một gã Bạo tộc dũng sĩ làm cho Tô Trầm không thể không cẩn thận ứng đối.

Ở nơi xa có thể thấy được hai thanh hồn binh do Tô Trầm thả ra đã xuyên thấu qua thân thể một tên Bạo tộc đâm hắn thành một cái sàng, một tên khác vì có Động Sát Giả xả thân lao ra bảo vệ nên đã lao ra khỏi phạm vi công kích của Tô Trầm.

Giống như là hắn đang sử dụng một loại bí pháp gia tốc nào đó, tuy mất một cánh tay nhưng tốc độ vẫn như cũ nhanh như tia điện, một đường máu dài theo hắn chạy trốn mà tuôn trào ra, cho dù không có người ngăn cản Tô Trầm thì cũng khó mà đuổi theo hắn.

Tuy hắn chạy trốn, nhưng không sợ chết.

Hắn dùng sinh mệnh để đào vong, chỉ để mang tin tức về cho thủ lĩnh.

Nhìn Sa Thản tấn công mình như hổ điên không màng tất cả, Tô Trầm thở dài.

Bạo tộc này bị thương, lại thúc dục bí pháp đào vong, khẳng định là không chống đỡ không nổi để mà về bản bộ. Nhưng nếu hắn không phải ngu ngốc, tùy tiện tìm một tên Bạo tộc sau đó truyền di ngôn thì bí mật tại Hoàng Long Lâm chắc chắn thủ không được.

Đương nhiên cũng có khả năng tên Bạo tộc này trực tiếp chết ở trên đường mà không gặp được Bạo tộc nào khác, nhưng Tô Trầm cũng biết không nên hy vọng quá xa vời - Xem phương hướng tên Bạo tộc này đi, rõ ràng chính là thành Hòa Phong.

Tô Trầm biết, hắn không còn nhiều thời gian.

Cồn cát Cô Hồng.

Nơi này là nơi giao tiếp giữa đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ cùng Đống Thổ giao nguyên, đi về phía đông chính là tiếng tăm lừng lẫy - Điêu Vong Chi Vực.

Nguyên Hoang đại lục có rất nhiều sinh mệnh cấm khu, Điêu Vong Chi Vực không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.

Phiến sinh mệnh cấm khu này đã tồn tại từ mấy vạn năm trước, chưa từng có sinh mệnh nào có thể tiến vào Điêu Vong Chi Vực mà còn sống đi ra ngoài.

Năm đó, sau khi Bạo tộc bị Quang Huy Thần Triều đuổi tới Đống Thổ giao nguyên, từng có ý đồ xuyên qua Điêu Vong Chi Vực, từ ở sườn sau tập kích Nhân tộc, muốn phản sát vào lãnh địa của Nhân tộc, sáng tạo một kỳ tích.

Nhưng kế hoạch này sau cùng lại thất bại, hai mươi vạn Bạo tộc dũng sĩ tiến vào Điêu Vong Chi Vực, sau cùng chỉ có không tới một ngàn người còn sống quay về.

Từ trong miệng những Bạo tộc may mắn sống sót, bọn họ rốt cuộc biết trong Điêu Vong Chi Vực có cái gì.

Một đầu Nguyên thú.

Nó ngủ say ở trung tâm Điêu Vong Chi Vực, cự tuyệt bất luận sinh linh nào đến quấy rầy.

Từ ngày đó trở đi, liền không còn có sinh linh nào mưu đồ khiêu chiến mảnh đất tràn ngập khí tức hắc ám cùng tử vong này.

Trong các hướng đi về Nhân tộc ở Bạo tộc, Điêu Vong Chi Vực không thuộc bất kỳ lộ tuyến nào, bởi vì trong ý thức của mọi người, nơi đây cùng đường!

Nhưng mà hôm nay, tình huống rốt cuộc đã khác!

Một mũi quân đội Nhân tộc chính từ nơi xa đến đây.

Bọn họ lặng lẽ đi về phía trước, quân mã tuy nhiều nhưng không gây nên bao nhiêu tiếng động lớn, thể hiện ra tố chất kỷ luật của một đội quân cường đại.

Ngồi ở trên Thiên Lý Thông, Thạch Khai Hoang nhìn phiến khu vực hắc ám thâm trầm ở nơi xa, ở hướng kia, nó tựa như một cái miệng rộng, cắn nuốt toàn bộ sinh linh có gan tiến vào.

Mà hiện tại nhân số chỉ có hơn vạn Thiên Uy Quân lại định khiêu chiến phiến khu vực tử vong này.

“Mặc kệ thành công hay không, đây chắc chắn là một hành động vĩ đại sẽ đi vào sử sách Nhân tộc.” Thạch Khai Hoang thổn thức nói.

“Nếu thua thì tất cả không là gì cả. Ta thủy chung cảm thấy, còn không bằng quay đầu đi giết đối thủ thống khoái càng có lời hơn.” Trình Điền Hải than thở nói.

“Câm miệng, ngươi tên hỗn cầu này, ngươi có thể không cần mạng của mình nhưng không thể không để ý mạng của các tướng sĩ. Càng quan trọng là chúng ta phải có người còn sống quay về, nói tất cả những gì mình biết được cho thượng cấp.” Sở Anh Uyển tức giận nói.

“Đáng tiếc không có Mộng Vương, bằng không cũng không có phiền toái đến vậy.” Lâm Thiếu Hiên nói.

“Tham gia quân ngũ ai lại nâng cái quyền hạn kia lên a.” Lý Sùng Sơn cười nói.

Tiêu tốn trăm triệu nguyên thạch để xưng vương xưng bá ở trong Mộng Thế Giới hư ảo, loại chuyện này đối với thiết huyết quân nhân mà nói là còn xa xôi lắm.

“Đúng vậy. Đáng tiếc lão Thạch, đưa hết tiền cho đệ tử cả, bằng không là có thể thăng mình lên làm Mộng Vương rồi.” Quách Văn Trường nói.

Thạch Khai Hoang thản nhiên trả lời: “Cho dù ta có thành Mộng Vương thì cũng vô dụng, bọn họ sẽ không cho phép chúng ta truyền tin tức ra ngài. Tranh đi đấu lại, tiện nghi sau cùng sẽ chỉ là Huyễn Mộng Chi Chủ.”

“Đừng lo, kế hoạch của ta nhất định sẽ thành công hoàn mỹ.” Quân Mạc Tà dùng cặp mắt tà mị liếc nhìn phiến hắc ám kia, hiện ra sắc thái hưng phấn: “Xuyên qua Điêu Vong Chi Vực, chờ ngày chúng ta quay về, liền là ngày chúng ta nổi danh thiên hạ. Ta đã nghe được tiếng hoan hô quỳ bái rồi.”

“Tên tự cho mình là đúng.” Sở Anh Uyển bĩu môi khinh thường nói.

“Ngươi biết cái gì?” Quân Mạc Tà cho Sở Anh Uyển một ánh mắt phẫn nộ.