← Quay lại trang sách

Chương 750 Rút lui (Thượng)

“Cho nên hắn nhất định có cách làm mới, cách này đã lừa gạt các ngươi, để các ngươi trúng mai phục một lần nữa.” Tô Trầm không chút do dự nói.

“Cách gì?” Tất cả mọi người cùng nhau hỏi.

Tô Trầm nhìn về phía Điêu Vong Chi Vực, có chút suy nghĩ nói: “Thiên Nhãn của các ngươi có thể nhìn vào trong đó sao?”

Đám người Lý Sùng Sơn nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Quách Văn Trường nói: “Trong Điêu Vong Chi Vực có Nguyên thú ngủ say, không có ai có thể ẩn nấp ở đó được.”

“Nhưng các ngươi đang định từ nơi này đi qua đó.” Tô Trầm nói.

“Là từ trong lòng đất.” Quân Mạc Tà sửa lời, hắn kiêu ngạo nói: “Địa Chu của ta có thể tiềm hành sâu tám trăm dặm trong lòng đất, tuyệt đối không kinh động Nguyên thú.”

“Ý nghĩa là cần phải có biện pháp che dấu, đúng không?”

“Đúng. Nếu có sở trường ẩn nấp, lại không tiến quá sâu vào Điêu Vong Chi Vực mà nói thì hẳn là có thể. Nhưng nếu là đại quân thì tuyệt đối không có khả năng nấp trong Điêu Vong Chi Vực.” Lâm Thiếu Hiên nói.

“Nếu không phải đại quân mà mà một mũi tiểu đội tinh nhuệ thì sao?” Tô Trầm hỏi lại.

Một mũi tiểu đội phục binh, có thể có ý nghĩa gì?

Tô Trầm nói từng chữ một: “Dùng để thức tỉnh Nguyên thú.”

Lời của Tô Trầm làm cho đám người Lý Sùng Sơn sắc mặt đại biến.

Bọn họ rốt cuộc ý thức được mình đã phạm vào sai lầm gì. Đúng vậy, bọn họ đang định đi lẻn qua địa bàn của một con Nguyên thú.

Mặc dù ngay cả bọn họ cũng đều không chắc ăn là sẽ đi qua được, chỉ một cái bất ngờ nho nhỏ đều có khả năng làm kế hoạch thất bại.

Trong tình huống như vậy, quả thật không cần đại quân của đối thủ đột kích, chỉ cần ở trong Điêu Vong Chi Vực có mai phục một mũi tiểu đội không sợ chết là được rồi.

Bọn người Lý Sùng Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng được một khi Thiên Uy Quân cưỡi Địa Chu đi vào trong lòng đất thì sẽ có kết quả gì - Chỉ cần trả giá mấy chục sinh mạng là có thể đổi lấy Thiên Uy Quân bị diệt.

“Thám báo, điều chỉnh Thiên Nhãn, trinh trắc toàn diện Điêu Vong Chi Vực!” Lâm Thiếu Hiên quay người hô to.

“Thông báo toàn quân rút lui về sau!” Lý Sùng Sơn trực tiếp hạ lệnh.

Kéo dài không có ý nghĩa gì cả, một khi Nguyên thú ở đó tỉnh lại, sợ là ngay cả khi Thiên Uy Quân không ở trong Điêu Vong Chi Vực cũng có khả năng gặp phải tai ương ngập đầu - Không có ai dám thử tính kiên nhẫn cùng khả năng công kích của một đầu Nguyên thú, loại tồn tại khủng bố này một khi thức dậy chính là cấp bậc hủy thiên diệt địa.

“Thả Địa Chu ra, nếu thật sự có Bạo tộc nấp ở nơi đó, có lẽ hiện tại đã thấy chúng ta rồi. Địa Chu sẽ làm bọn họ nghĩ lầm là chúng ta muốn đi vào Điêu Vong Chi Vực, dùng nó để tranh thủ thời gian rút lui.” Tô Trầm nói.

“Lại chuẩn bị một đội người, một khi tìm được mục tiêu liền ngăn cản mục tiêu lại.” Quân Mạc Tà nói.

Nghe được lời này toàn bộ mọi người đều phát lạnh ở trong lòng.

Bởi vì người chấp hành nhiệm vụ này cơ bản là một con đường chết.

Nhưng mà không có ai cảm thấy Quân Mạc Tà nói không đúng cả, nếu thật sự có Bạo tộc nấp trong Điêu Vong Chi Vực, như vậy phái người ngăn chặn chính là cách làm tốt nhất.

“Trầm Thiên, Hàn Thu, mang người các ngươi chuẩn bị xuất động.” Lý Sùng Sơn lớn tiếng nói.

Hắn gọi hai gã Thân vệ đội rtưởng, đi theo hắn đã nhiều năm. Chuyện liên quan đến sinh tử toàn quân, Lý Sùng Sơn chỉ có thể phái người mình coi trọng nhất để đi chịu chết.

“Tuân mệnh!” Hai gã chiến sĩ đồng thanh đáp.

Bọn họ cũng biết vừa đi là sẽ không có khả năng quay về, nhưng không chút do dự.

“Thừa dịp bây giờ còn có chút thời gian, để cho người của ngươi... viết tốt di chúc đi.” Lý Sùng Sơn nói.

“Không cần, Tướng quân. Thật ra từ lúc xuất chinh Lặc Cổ Cáp Bảo, mọi người đã viết di chúc hết rồi, toàn bộ mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý.” Chiến sĩ trẻ tuổi gọi là Trầm Thiên trả lời.

Một tên chiến sĩ khác tên là Hàn Thu cũng cười nói: “Xin Tướng quân yên tâm, chúng ta đều là thân không gánh nặng, chết thì chết thôi. Chỉ cần các Tướng quân giết thật nhiều Bạo tộc, để cho chúng ta chết không vô ích là được rồi.”

Lý Sùng Sơn hít sâu một hơi, không nói gì gật đầu.

Một khắc này, ngay cả Tô Trầm đều nhịn không được nói: “Các ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ khiến cho Bạo tộc trả giá đắt.”

Trầm Thiên, Hàn Thu liền cùng nhau cười nói:

“Đa tạ Tô công tử.”

“Ngươi cứu mọi người, chúng ta đều rất cảm kích.”

Đúng lúc này, ở nơi xa truyền đến tiếng hô của thám báo: “Tìm được rồi, hai mươi dặm về phía đông có một gã Bạo tộc nấp trong vũng bùn, mẹ nó núp thật sâu, ta nhìn ba lần mới nhìn ra!”

“Ở đây còn có một tên.”

“Còn có ở đâ, mẹ nó, bọn họ chia ra ẩn nấp.”

Mọi người đồng thời hít sâu một hơi.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng một khắc xác nhận vẫn cảm thấy thật là vạn hạnh.

Nếu không có Tô Trầm thì Thiên Uy Quân đã toàn quân bị diệt ở đó rồi.

Bày ra tiêu binh để thăm dò hướng đi, khi cần thiết thì thức tỉnh Nguyên thủ, thủ đoạn như vậy vừa ngoan, vừa tuyệt, hoàn toàn không cố kỵ đến hậu quả sẽ phát sinh.

Nhưng vô tình Tô Trầm thế mà có thể đoán ra loại thủ đoạn này, chỉ có thể nói hai người này quả nhiên là cùng một loại người.

“Hành động!” Lý Sùng Sơn nói.

Trầm Thiên, Hàn Thu chui vào trong Địa Chu, lẻn vào trong lòng đất đi về hướng Điêu Vong Chi Vực.

Cùng lúc đó, Thiên Uy Quân dưới sự chỉ huy của đám người Lý Sùng Sơn bắt đầu rút lui, rất nhiều cường gỉa lưu ở hậu phương, thi triển các loại thủ đoạn để bố trí nghi binh.

Không có ai biết thủ đoạn che giấu này có thể lừa gạt được Bạo tộc bao lâu, việc duy nhất mọi người có thể làm ngay bây giờ là giành giật từng giây.

Thiên Uy Quân không hổ là đội quân tinh nhuệ nhất, sau khi trải qua kiếp sống đào vong ở trong lãnh địa Bạo tộc, hiệu suất làm việc thế mà vẫn còn rất cao. Quân trên vạn người, nói lui liền lui, không phát ra nửa điểm tiếng động.

Liền tựa như một trận gió, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Đám người Thạch Khai Hoang rời đi sau cùng, bọn họ tồn tại có thể tiến thêm một bước mê hoạch Bạo tộc.

Nhìn thấy một đám quân sĩ đã rút lui về sau, Quách Văn Trường nói: Chúng ta cũng đi thôi.”

“Đợi thêm một lát.” Thạch Khai Hoang nói: “Ở lại tranh thủ thêm một ít thời cho các huynh đệ.”

“Ta có thể nói một câu hơi khó nghe không?” Quân Mạc Tà nói: “Đó là việc này thật sự cũng không có ý nghĩa gì.”

“Vì sao lại nói vậy?” Sở Anh Uyển hỏi.

Quân Mạc Tà nhún nhún vai: “Ngươi có biết đối với một Nguyên thú mà nói, cho dù chúng ta có chạy đến ngoài vạn dặm thì đối với nó, cũng chỉ là chuyện vài hô hấp mà thôi... Chân chính quyết định sinh tử thật ra không phải là tốc độ của chúng ta mà là tính tình của tên kia.”

Mọi người đồng loạt trầm mặc.

Vẫn là Tô Trầm đánh vỡ loại trầm mặc này: “Ngươi sẽ vì một con muỗi châm ngươi một cái mà nổi giận đuổi giết nó sao?”

Quân Mạc Tà ngây cả người, sau đó lắc đầu: “Có thể không.”