← Quay lại trang sách

Chương 751 Rút lui (Hạ)

“Nhưng nếu nó ở ngay bên cạnh ngươi thì sao? Có khả năng ngươi sẽ thử đập nó một cái, đúng không?” Tô Trầm nói.

Quân Mạc Tà đã hiểu ý tứ của hắn, cười nói: “So sánh này có chút đạo lý, hy vọng như lời ngươi nói.”

“Vậy còn chờ gì nữa? Rời khỏi nơi này!” Sở Anh Uyển nói.

Toàn bộ mọi người đồng loạt bay lên không trung.

Thạch Khai Hoang đang muốn kéo Tô Trầm thì đã thấy Tô Trầm phóng ra Phi Nguyệt Toa: “Ta có cái này.”

Phi Nguyệt Toa gào thét bay vào trong không trung, tốc độ không chậm chút nào so với mọi người.

“Lão Thạch, đệ tử này của ngươi có chút ý tứ.” Lý Sùng Sơn nói.

“Hắn là đứa nhỏ có thiên phú nhất mà ta từng gặp, nhưng hắn không nên tới.” Thạch Khai Hoang thở dài.

Trình Điền Hải bất mãn: “Ngươi nói vậy không được, hắn vừa mới cứu mạng tám ngàn người chúng ta đó.”

“Chỉ cần hắn còn sống, hắn cứu được càng nhiều người.” Thạch Khai Hoang không khách khí nói.

Lý Sùng Sơn đã hiểu ý của hắn: “Đặt toàn bộ kỳ vọng lên trên người một tiểu tử như vậy, thích hợp không?”

Thạch Khai Hoang lắc đầu đáp: “Các ngươi chỉ biết bí pháp hoàn mỹ trùng kích Phí Huyết cùng Khai Dương là do ta phát minh nhưng lại không biết không có hắn, ta căn bản làm không được.”

Cái gì?

Mọi người khiếp sợ.

“Đáng tiếc kiến thức của ta đến một bước đó lại ngừng, không thể tiến lên một tầng mới, chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người hắn.” Thạch Khai Hoang thản nhiên nói.

Lúc trước hắn nói cho Tô Trầm là sau khi mình tòng quân sẽ không còn thời gian đi nghiên cứu phương pháp trùng kích Diêu Quang nữa.

Nhưng mà chỉ có chính hắn biết, cho dù không có một chuyện này thì hắn cũng không thể làm nên đột phá gì nữa.

Nhãn giới, kiến thức, năng lực của hắn đã đạt tới cực hạn, hắn chắc chắn rất khó có thể đạt được thành tựu cao hơn.

Nhưng mà hắn biết Tô Trầm có thể.

Giờ phút này nói qua lời này, Thạch Khai Hoang nói: “Hắn tới cứu ta, ta rất vui vẻ, chứng minh ta không nhìn lầm đứa nhỏ này. Nhưng mà Sùng Sơn, đáp ứng ta, cho dù toàn bộ Thiên Uy Quân ta xong đời, cũng đừng để Tô Trầm chết. Hắn là hy vọng của Nhân tộc ta, ta vững tin hắn nhất định có thể đánh vỡ gông cùm xiếng xích huyết mạch, thành tựu Nhân tộc tu hành chân chính đại đạo!”

Lý Sùng Sơn nghe vậy nhất thời không nói gì, đang muốn nói gì đó chợt nghe Sở Anh Uyển lớn giọng hô lên: “Mau nhìn!”

Bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy phía xa ở đằng sau đột nhiên sinh ra biến hóa.

Nguyên bản phải vĩnh hằng cô quạnh Điêu Vong Chi Vực đột nhiên xuất hiện một điểm hào quang.

Hào quang này không lớn chỉ là một điểm tinh quang, nhìn tư xa như là một đốm lửa.

Nhưng mà rất nhanh, đốm lửa này liền nhanh chóng mở rộng, từ đốm lửa hóa thành một mảng hỏa diễm mênh mông đến cực điểm, phóng thẳng lên bầu trời.

Một tòa hỏa diễm trụ cứ vậy mà tự dưng hình thành, hỏa trụ nhanh chóng lan tràn ra, đảo mắt đã khuếch tán khắp phạm vi vạn dặm thổ địa của Điêu Vong Chi Vực, giờ phút này tựa như có một pho tượng Thiên Thần hung ác đâm một kiếm xuống đại địa, thẳng vào địa tâm, bành trướng ra nhiệt lực mênh mông mà mãnh liệt, quét sạch đêm đen.

Hắc ám không hề cô tịch, đêm đen hóa thành ban ngày, hỏa diễm trụ khủng bố như núi lửa bùng nổ phóng lên trời cao, thiêu sáng khắp bầu trời.

Giờ phút này, Hắc Sắc hoang nguyên, Vô Tận Chi Hải, tùng lâm Cáp Nhĩ Mã, thậm chí một số địa phương ở xa hơn đều có thể nhìn thấy ở địa vực phương bắc dâng lên thiên hỏa.

Nó sáng như thế, chói mắt như thế, khác biệt như thế.

Vạn Lại Quật, Thất Quốc Chi Đô, Thiên Không Chi Thành, Cổ Lan Thánh Miếu... trong thánh địa chư tộc, một cái lại một cái nhãn thần cường đại đều đầu nhập ý chí lại nơi này, vì nó mà tâm thần rung động.

Cũng may cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh.

Một khắc khi ánh lửa trên bầu trời biến mất, những tồn tại đỉnh phong của các chủng tộc mới nhất tề thở phào một cái, biết rõ là đầu Nguyên thú ngủ say này chỉ vô thức thở một cái mà thôi, tựa như trong giấc ngủ ngẫu nhiên xoay người một lần, vô ý thức nói mê một lần.

Chuyện này trên lịch sử Nguyên Hoang đại lục không phải chỉ có một lần.

Nhưng mà đối với những người gần gang tấc mà nói, sự tình này hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Đúng vậy, gần trong gang tấc.

Cách vạn dặm đối với Nguyên thú mà nói tựa như thành giường mà thôi, như lời của Quân Mạc Tà, một đám kiến chạy trốn xung quanh cự nhân, quyết định vận mệnh là cự nhân không phải con kiến.

Bọn người Tô Trầm rất may mắn, Nguyên thú ngủ đông không có ý muốn tỉnh lại, nó phát ra một tiếng hừ nhẹ bất mãn sau đó liền lần nữa quy về yên tĩnh, nhưng mà trong mắt đám kiến này, một tiếng gầm nhẹ này tựa như trời sụp đất nứt, tựa như là liệt diễm hải triều mãnh liệt quét đến.

Liệt diễm như nước, nhiệt lực như sóng.

Xa xa nhìn lại, cỗ hỏa diễm kia mãnh liệt quạt đến, như là mặt trời bùng nổ, làm tất cả mọi người cả kinh hô to: “Phòng hộ!”

Thùng thùng thùng thùng!

Một trận vòng bảo hộ sáng lên, vô tận hỏa lãng mãnh liệt mà đến, trong nháy mắt bao phủ bọn họ.

“Đô!!!”

Xuyên Vân Toa phát ra tiếng báo nguy bén nhọn.

Tô Trầm không tiếc tiền ném ra đại lượng nguyên lạch, bởi vì có giáo huấn Giao Hoàng Toa ở lần kia, hiện tại hắn mang theo cực nhiều nguyên thạch.

Xuyên Vân Toa trong bão tạp liền như là một chiếc thuyền lá, lủi đi bên trong sóng hỏa diễm, nước chảy bèo trôi, tuy chỉ ngắn ngủi hai ba giây, nhưng lại tựa như trôi qua một thế kỷ.

Dợi cho cỗ hỏa diễm này tản mác ra khắp nơi, hồng hỏa thối lui thì lúc này Xuyên Vân Toa mới trở về trạng thái bình thường, quay đầu trong không trung nhìn lại, chỉ thấy những người khác không có chỗ nào mà tốt cả, tất cả đều cháy sạch vòng bảo hộ, người thì sứt đầu mẻ trán, Thạch Khai Hoang râu ria không còn, đầu tóc của mấy người kia cũng bị thiêu mất một mảng lớn. Nhưng chung quy mọi người đều là Diêu Quang cường giả, chút ấy tổn thương trong nháy mắt liền khôi phục.

Dù là như thế, mọi người vẫn như cũ cả kinh không nhẹ.

Phải biết rằng bọn họ chỉ ở vùng ven, thừa nhận là dư âm của cỗ hơi thở liệt diễm này mà thôi. Nếu là chính diện đánh trúng, e là mọi người trực tiếp hóa thành tro.

Cũng may là đám liệt diễm này lướt qua bầu trời, nếu không mọi người biết có trốn cách nào cũng chạy không khỏi.

Đó là lực lượng của Nguyên thú sao?

Chủ nhân chân chính của phiến đại lục này, một lần vô ý thức thuận miệng thở ra chính là cấp bậc hủy diệt thiên địa.

Nhưng cũng vì vậy, phiến thiên địa này dần dần không dung nổi chúng nó, cho nên chúng nó chỉ có thể lâm vào trong ngủ say trong lâu dài.

Nhưng mà chỉ cần Nguyên thú còn tại, Thú tộc liền vĩnh viễn không vong.

Giờ phút này, Tô Trầm nhớ tới cách nói của Chư Thần.

Đối mặt khủng bố như vậy, cho dù hùng tâm tráng chí cỡ nào cũng sẽ yên tiêu vân diệt đi?

Lúc này Tô Trầm đã có chút lý giải tâm tính của những đại quý tộc này.

Ta đang làm sao vậy?

Nhanh như vậy đã buông bỏ rồi à?

Tô Trầm đột nhiên tỉnh ngủ, biết mình bị trường hợp khủng bố này làm cho rung động mà dao động ở trong lòng, liền thu liễm tâm thần.