Chương 770 Trợ thủ (2)
“Chế tác hồn binh cần điều kiện gì?”
Tô Trầm vươn ra hai ngón tay: “Một là cần hồn phách, không cần phải là hồn phách trí tộc, Thú tộc cũng được. Hai là cần đủ tinh thần lực vừa, cường độ tinh thần lực thấp nhất phải hơn hai trăm điểm. Nếu không đủ tinh thần lực, căn bản đừng nghĩ đến việc quán chú thú hồn vào trong binh khí. Hơn nữa cho dù đạt được, cũng chỉ có thể làm một số công tác nhỏ, miễn cưỡng làm được một trợ thủ cho ta.”
Vấn đề thú hồn thì đã giải quyết xong rồi, bởi vì vừa vặn mọi người đang tìm liệp sát Yêu thú, tài liệu không là vấn đề.
Còn cửa ải tinh thần lực thì giải quyết không dễ cho lắm.
Hai trăm điểm tinh thần lực thoạt nhìn không cao lắm, nhưng đó là đối với Tô Trầm mà thôi, đối với Nhân tộc việc này quá khó khăn.
Trước mắt trong Thiên Uy Quân, vững vàng vượt qua hai trăm điểm tinh thần lực chỉ có một Lý Sùng Sơn mà thôi, còn trong sáu tên Diêu Quang còn lại, Sở Anh Uyển cùng Quách Văn Trường vì tu luyện tinh thần bí thuật nên đạt được yêu cầu hai trăm điểm, Thạch Khai Hoang hằng năm diễn luyện tiêu hao tinh thần, thường xuyên dùng Tỉnh Thần Dược Tề, bởi vậy cũng đủ, còn ba người còn lại đều không đủ, nhưng chung quy kém không có bao nhiêu, chỉ cần chịu luyện là rất nhanh có thể đạt đủ.
Nhưng nghe nói cần phải có tinh thần lực cao như vậy, mọi người vẫn có chút không thể tin được.
Lâm Thiếu Hiên có chút không phục: “Chiếu theo cách nói của ngươi, vậy chẳng phải tinh thần lực của ngươi vượt xa chúng ta?”
Tô Trầm cười cười không nói tiếp.
Lý Sùng Sơn cười nói: “Làm sao? Tô công tử làm nhiều chuyện cho chúng ta như vậy, ngươi còn không chịu phục hắn à? Thiếu Hiên?”
Lâm Thiếu Hiên đáp: “Tô công tử làm rất nhiều chuyện cho Thiên Uy Quân ta, có thể nói là phụ mẫu tái sinh của Thiên Uy Quân, Lâm Thiếu Hiên ta cực kỳ cảm kích, hắn muốn mệnh của ta, ta có thể lập tức cho hắn. Nhưng nhất mỹ quy nhất mã, nếu bảo tinh thần lực cao hơn chúng ta, thậm chí còn cao hơn cả Quân Chủ ngươi, thì ta có chút không phục.”
Trình Điền Hải gật đầu: “Không sai, nhất mã quy nhất mã, chúng ta tham quân có gì nói nấy, Tô công tử ngươi đừng để ý. Ngươi là người giỏi nhất chúng ta từng nhận thực, ngươi không chỉ đông chúng ta tuyệt không đi tây. Nhưng nếu ngươi bảo tinh thần lực mạnh hơn chúng ta thì nên lấy ra chứng cứ rõ ràng.”
Tô Trầm cười nói: “Ta nào có dám nói tinh thần lực mạnh hơn mấy vị, chẳng qua là có chút xảo pháp mà thôi. Như vậy đi, ở đây ta có mang theo nguyên khí, vừa vặn trong tay có cái thú hồn, thỉnh mời Trình Tướng quân thử quán nhập thú hồn vào trong nguyên khí, không chừng ngươi có thể làm được đó.”
Nói xong đưa qua một thanh nguyên khí.
Trình Điền Hải cười ha ha tiếp nhận: “Vậy mới phải chứ, ngươi nói cách làm đi.”
Tồ Trầm liền ở bên cạnh chỉ cho hắn làm cách nào để quán chú thú hồn.
Trình Điền Hải vừa nghe vừa làm, một lát sau quả thật thành công quán chú thú hồn vào trong nguyên khí. Mắt thấy nguyên khí kia bay vào trong không trung, dưới sự sai khiến của hắn bay một vòng rồi tự động quay về trong tay, Trình Điền Hải đắc ý cười to: “Thấy chưa? Ta đã nói không thành vấn đề rồi mà? Chỉ là quán chú thú hồn thôi mà, làm sao cần điều kiện hà khắc đến vậy chứ, ha ha ha ha!”
Nói xong nhưng lại không nghe thấy ai nói chuyện, hắn kỳ quái nhìn chung quanh, chỉ thấy mọi người đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.
Ngay cả Lâm Thiếu Hiên cũng lộ ra ánh mắt đồng tình.
Trình Điền Hải ngạc nhiên: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì thế?”
Sở Anh Uyển giận dữ nói: “Ngươi tin là cho dù hiện tại ngươi là Diêu Quang, một chọi một vẫn không phải là đối thủ của Tô Trầm?”
Trình Điền Hải trừng mắt nói: “Ngươi nói gì thế?”
Lâm Thiếu Hiên nói: “Tinh thần lực của Tô công tử vậy mà cường đại như vậy, khiến cho người ta bội phục! Là tại hạ vô tri, xem thường công tử.”
Bên kia Lý Sùng Sơn vỗ vỗ Trình Điền Hải, chỉa chỉa hồn binh trong tay hắn: “Người nhìn lại đi.”
Theo ngón tay của Lý Sùng Sơn nhìn lại, Trình Điền Hải nhìn thấy thanh hồn binh này chợt lóe hào quang, đã biến mất không thấy, thay vào đó là một tảng đá nằm ở trong lòng bàn tay.
“Tảng đá?” Trình Điền Hải hô.
Lúc này hắn mới hiểu ra, thì ra căn bản không có nguyên khí cùng thú hồn gì, ngay từ đầu Tô Trầm cho hắn chính là một tảng đá, hắn cầm một tảng đá cùng một đám không khí nói chuyện cả nửa ngày, nhưng không phát hiện ra chút nào, ý nghĩa hàm xúc của việc này không cần nói cũng biết.
Trình Điền Hải mặt mo đỏ bừng: “Sao các ngươi không nói sớm một chút.”
Sở Anh Uyển thần bí cười, lấy ra một khối nguyên cấm bàn, nói: “Chuyện này sao lại nói ra? Không chỉ không thể nói, còn phải ghi chép lại. Trình Điền Hải Tướng quân của chúng ta muốn luyện một tảng đá thành hồn binh, thủ đoạn như thế, sao có thể không cho người ta hảo hảo chiêm ngưỡng một phen?”
“Cái gì? Trả lại cho ta!” Trình Điền Hải gấp đến độ chộp tới nguyên cấm bàn, Sở Anh Uyển cười ha ha né tránh.
Hai còn còn đang đùa giỡn, bên này Lý Sùng Sơn chậm rãi nói: “Xem ra, nếu muốn tiến một bước tăng thực lực Thiên Uy Quân lên thì mấy người chúng ta phải làm trợ thủ cho ngươi.”
Tô Trầm có chút không biết xấu hổ: “Cho nên ta mới nói hãy quên nó đi.”
“Vậy sao được. Tô công tử có đại ân với Thiên Uy Quân ta, đừng nói làm trợ thủ cho Tô công tử, cho dù làm nô bộc, làm đồ đệ cũng phải làm. Từ hôm nay trở đi, trên dưới Thiên Uy Quân ta, nghe Tô công tử hiệu lệnh!”
Lý Sùng Sơn một lời đã quyết, chuyện cứ như vậy quyết định xong.
Cụ Phong Hạp Cốc.
đây là một nhánh núi ở Hôi Nham sơn mạch, lân cận có địa vực hai tộc Nhân Bạo, cũng có một địa khu bị ảnh hưởng bởi hố tuyệt địa cùng khe hở không gian.
Bởi vì quanh năm chịu ảnh hưởng của phong bạo, Cụ Phong Hạp Cốc là một vùng thảm thực vật thưa thớt, phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là một mảng trụi lủi, có vô số nham thạch màu xám. Sở dĩ Hôi Nham sơn mạch được gọi là Hôi Nham sơn mạch là vì đây là một nơi cằn cỗi hoang vắng, mà Cụ Phong Hạp Cốc chính là đại biểu điển hình cho việc đó.
Khu vực tự nhiên như vậy không thích hợp cho sinh mệnh sinh tồn, kéo dài ngàn dặm, đều là khu không người.
Vô luận là Nhân tộc hay Bạo tộc, đều không muốn sinh hoạt ở trong này, nhưng mà có một chủng tộc lại ngoan cường sinh tồn ở đây.
Đó là Nham tộc.
Nham tộc chỉ là một chủng tộc phụ thuộc Nhân tộc, tuy thực lực không cường đại, nhưng bọn hắn có năng lực chịu đựng cường đại, có năng lực thích ứng hoàn cảnh rất cao, hơn nữa thiên phú rất thân cận với nguyên năng thổ hệ, làm cho bọn họ có được một cơ hội sinh tồn ở Cụ Phong Hạp Cốc.
Đương nhiên, vì hoàn cảnh ở Cụ Phong Hạp Cốc quá mức khốc liệt, cho dù là Nham tộc cũng vô pháp tụ tập quy mô lớn. Nó vĩnh viễn không thể trở thành lãnh địa phồn hoa cho Nham tộc, mà chỉ có thể là một chỗ tránh nạn, tránh gió cho Nham tộc khốn khổ không nơi nương tựa mà thôi.