Chương 771 Cụ Phong Nham tộc (Thượng)
Vì nguyên nhân này, Nham tộc sinh hoạt ở đây, đa phần là trốn tới từ những khu vực của Nhân tộc, số lượng không nhiều, chỉ có hơn một ngàn người - Thật sự là vì tài nguyên nơi này không thể cung ứng nhiều tồn tại hơn được nữa.
Dù vậy, nơi này vẫn trở thành khu vực tụ tập Nham tộc nhiều nhất trên Nguyên Hoang đại lục.
Bọn họ sinh hoạt ở trong này, trốn tránh Nhân tộc nô dịch, trải qua cuộc sống tựa như thế ngoại đào nguyên - Tuy phiến đào nguyên này thoạt nhìn có vẻ không ổn cho lắm.
Nhưng mà, đây mới là chân tướng.
Chỉ có địa phương như vậy, mới thích hợp cho kẻ yếu sinh tồn mà không cần lo lắng bị cướp đi thổ địa.
Đi trên phiến thổ địa khô cạn này, trước mắt là một mảnh khu vực khô héo hoang vắng, trong lòng Cương Nham không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác trầm trọng.
Tộc nhân của mình, chính là sinh hoạt ở địa phương như vậy sao?
Bao lâu rồi không nhìn thấy tộc nhân của mình?
Cương Nham không biết.
Từ ngày hắn tồn tại, hắn luôn luôn lang thang, từ trong tay chủ nhân này đến trong tay chủ nhân khác, cứ như thế bị bán đi, thẳng đến khi gặp Tô Trầm.
Trong lúc đó, hắn gặp qua Nham tộc khác, nhưng nhiều lúc, đều chỉ liếc mắt nhìn ở rất xa.
Đây là Nham tộc, không có lãnh địa của mình, không có vinh quang của mình, chỉ có nghe lời, vô tận nghe lời.
Nhưng mà hôm nay, Cương Nham dựa theo ý tứ của Tô Trầm đi tới phiến thổ địa này.
Xác thực mà nói, đây mới là nhiệm vụ chân chính của hắn.
Tìm đồng bạn, chủ yếu là để bọn họ cung cấp tài nguyên hỗ trợ, thỉnh thoảng sẽ đưa ra một số chủ ý, để làm ra kế sách chiến đấu ngoại bộ cho Cụ Phong Hạp Cốc, đây mới là điểm mấu chốt của kế hoạch. Mà việc này cần nhờ đến Cương Nham, vì nhiệm vụ này chỉ có Cương Nham hành động mới có thể hoàn thành.
Phong bạo gào thét mãnh liệt, Cương Nham ngược gió từng bước một đi về phía trước.
Dù lấy lực lượng của hắn, cũng phải dùng sức đứng vững thân hình mới có thể để mình không bị cuồng phong thổi bay.
Gió tựa như dao cắt vào mặt, đau rát, thổi vào ánh mắt mở ra không được.
Đi trong phong bạo này không sai biệt lắm một ngày, Cương Nham rốt cuộc thấy được một cái miệng cốc.
Nó giống như là một cái hồ lô miệng rộng nằm ngang trên mặt đất, toét miệng hướng về chỗ này, tựa như đang cười.
Một thiếu niên Nham tộc đang ghé vào phía trên miệng cốc tìm kiếm gì đó.
Sở dĩ phán đoán hắn là thiếu niên vì hắn chỉ cao bằng Nhân tộc, tay chân mảnh khảnh, nhưng mà trên mặt có nếp nhăn, thoạt nhìn tựa hắn có vẻ già nua.
Cương Nham biết người này thật là một thiếu niên, trên mặt hắn đầy đường vân là do lộ mặt trong gió ở nơi đây, làm cho hắn thoạt nhìn có vẻ già nua.
Thiếu niên Nham tộc kia từ trong khe hở tìm được một con bạch trùng đang vặn vẹo, sau đó không chút do dự đặt nó vào miệng nhấm nuốt, ăn xong, trên mặt lộ ra thần thái hài lòng. Loại bạch trùng này gọi là Nham Trùng, chuyên môn sinh trưởng trong các hoàn cảnh như nham thạch, bùn đất, chất thịt thô ráp, vị không tốt lắm, mấu chốt là bên trong có chứa rất nhiều hạt cát. Nhưng đây là thực vật duy nhất ở trong Cụ Phong Hạp Cốc của Nham tộc, cũng chỉ có bọn họ mới có ruột làm bằng sắt cùng tố chất thân thể thổ hệ cường đại mới có thể chịu đựng ăn được cái này.
Sau khi ăn trùng xong, thiếu niên Nham tộc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cương Nham
Trong ánh mắt của hắn lộ ra tia sáng kinh ngạc.
Ban đầu hắn có hơi sợ, sau đó lui về sau mấy bước, nhưng rất nhanh đã bị vẻ ngoài thô kệch của Cương Nham hấp dẫn.
Sau khi liếc nhìn Cương Nham thật sâu, thiếu niên Nham tộc liền quay đầu chạy vào trong cốc.
Cương Nham cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ chờ ở trước miệng cốc.
Rất nhanh trong cốc truyền đến động tĩnh.
Cương Nham nhìn thấy có rất nhiều Nham tộc từ trong cốc đi ra, trong đó có một số Nham tộc trong tay còn giơ đao, phủ, toàn bộ đều chế từ tảng đá.
Cầm đầu Nham tộc là một mãnh hán phá lệ cao to, hắn còn cao hơn Cương Nham nửa cái đầu, cơ nhục toàn thân giống như là điêu khắc ra, đường nét trên mặt đầy vẻ cứng ngắc.
Trên lưng hắn là thanh nguyên khí duy nhất trong sơn cốc - Một thanh Lang Nha Chùy.
Hẳn là thất phẩm, Cương Nham phân tích dựa trên hào quang trên cự chùy.
“Lại một vị đồng bào tới Cụ Phong Chi Cốc sao? Hoan nghênh ngươi đến đây, hài tử, ta là thủ lĩnh ở đây - Cáp Đắc Lặc.” Nham tộc cao to nói.
“Thật cao hứng khi nhìn thấy ngài, đồng bào vĩ đại, ta gọi là Cương Nham. Đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều Nham tộc đồng bạn như vậy.” Cương Nham trả lời.
“Ngươi không phải đi ngang qua đây, đúng không? Cụ Phong Chi Cốc không phải là địa phương tùy tiện đi một lát là đến được.” Cáp Đắc Lặc nói.
“Đương nhiên không phải, ta là cố ý tìm tới.” Cương Nham đáp.
“Vậy nói ra nguyên do ngươi tới đây đi.” Cáp Đắc Lặc trực tiếp sảng khoái nói ra. Nham tộc không thích nói chuyện quanh co, mà nói thẳng ra nguyên do đến đây có thể giúp bọn họ quyết định thái độ với khách nhân.
“Ta đại biểu chủ nhân của ta đến đây, muốn kết giao bằng hữu với các ngươi.”
“Vậy thì ý nghĩa sau lưng việc kết giao bằng hữu là gì? Trong lòng có động cơ gì?” Cáp Đắc Lặc cũng không kỳ quái với cách nói của Cương Nham, tuyệt đại đa số Nham tộc ở ngoài đều có chủ nhân, cho nên hắn rất rõ ràng cái gọi là kết giao bằng hữu ở mặt sau có ý nghĩa gì.
Đây cũng không phải là một vị thủ lĩnh dễ chơi.
Do dự một chút, Cương Nham cũng quy vẫn nói ra: “Chủ nhân của ta hiện tại đang ở lãnh địa Bạo tộc, hắn cần một con đường quay về... Từ Hôi Nham sơn mạch.”
Cáp Đắc Lặc lắc đầu: “Quả nhiên là như vậy, cái gì kết giao bằng hữu, đều là lấy cớ mà thôi. Nhân tộc khi cần chúng ta mới coi chúng ta là bằng hữu, khi không cần thì lập tức vứt bỏ như là khăn lau.”
Cương Nham vội vàng hô: “Chủ nhân của ta không giống vậy.”
“Không có gì khác nhau.” Cáp Đắc Lặc chen lời: “Toàn bộ Nhân tộc đều giống nhau, khi cần ngươi thì bọn họ sẽ coi ngươi là bằng hữu, khi không cần ngươi nữa thì bọn họ sẽ không quan tâm đến sinh tử của ngươi đâu. Cương Nham, phần lớn Nham tộc ở đây đều trải qua cuộc sống ở Nhân tộc, đã bị Nhân tộc tổn thương qua, cho nên chúng ta không để cho Nhân tộc dễ dàng lừa gạt một lần nữa. Ta thật cao hứng khi nhìn thấy ngươi, Cương Nham, nhưng mà thật đáng tiếc chúng ta không thể chấp nhận đề nghị của ngươi. Đương nhiên, nhìn ở phân thượng ngươi là Nham tộc, nếu ngươi nguyện ý mà nói thì có thể ở lại nơi này. Nếu chủ nhân ngươi đã đi lãnh địa Bạo tộc thì ta muốn hắn vĩnh viễn không thể trở lại. Ngươi mất đi chủ nhân, trên quốc thổ Nhân tộc nhất định sẽ trở thành một con dã cẩu không nhà. Nếu ngươi không muốn sống cuộc sống như vậy nữa thì có thể sinh sống ở Cụ Phong Hạp Cốc này... Nếu ngươi có thể thích ứng được hoàn cảnh không tốt lắm ở đây.”
Cương Nham trả lời: “Ta không định đổi chủ nhân khác.”
“Đó không phải là việc mà ngươi có thể định đoạt.” Cáp Đắc Lặc nói.