Chương 772 Cụ Phong Nham tộc (Hạ)
Cương Nham rốt cục vẫn ở lại Cụ Phong chi cốc —— trước khi hoàn thành chuyện Tô Trầm giao phó, hắn không thể rời đi.
Mà Cáp Đắc Lặc cũng biểu hiện ra thái độ rộng lượng hiếm thấy —— thành thật mà nói nơi này cũng thực sự không có thứ gì đáng để ham muốn, thứ đáng tiền nhất trong Cụ Phong hạp cốc chính là bản thân Nham tộc.
Trong sơn cốc Nham tộc đào bới ra rất nhiều sơn động, bình thường bọn họ sinh sống ở trong đó.
Sơn động có rất nhiều, không lo không chỗ ở.
Cương Nham chọn trú trong một sơn động ở mặt dưới nhất, sau một ngày phong trần, tiến vào sơn động, Cương Nham rõ ràng thở phào một hơi.
Hắn vừa định nằm xuống, phía cửa động chợt xuất hiện mấy đứa trẻ Nham tộc.
Bọn chúng hiếu kỳ nhìn quanh cửa động, giống như đang nhìn thứ gì đó rất mới mẻ.
Cương Nham thấy bộ dáng đó của chúng liền cười vẫy vẫy tay.
Thế là mấy đứa trẻ tiến vào.
Một đứa bé trai nói:
“Ngươi tới từ bên ngoài?”
“Đúng thế.”
Cương Nham trả lời.
“Bên ngoài lớn không?”
Một đứa bé khác hỏi.
“Đương nhiên.”
“Bên ngoài gió lớn không?”
“Bên ngoài nguy hiểm không?”
“Dung mạo Nhân tộc thế nào?”
“Nghe nói bọn họ rất xấu.”
“Tại sao ngươi phải nghe lời Nhân tộc?”
Đám nhóc ngươi một lời ta một câu hỏi không dứt miệng.
Cương Nham biết, bọn chúng đều là Nham tộc sinh ra ở Cụ Phong hạp cốc, chúng chưa từng thấy thế giới bên ngoài, thậm chí ngay cả Nhân tộc đều chưa từng thấy.
Nhận thức duy nhất của chúng đối với thế giới bên ngoài đều đến từ cha mẹ, trưởng bối.
Chính vì nguyên nhân ấy, bọn chúng tràn ngập hiếu kỳ với bên ngoài.
Cương Nham cười cười, nói:
“Bên ngoài gió không lớn, bọn họ không ở trong sơn động, mà ở trong phòng chế tạo bằng gỗ và đá. Nhân tộc thấp hơn chúng ta một chút, cũng không cường tráng bằng chúng ta, thế nhưng bọn họ nắm giữ lực lượng nguyên năng, hơn nữa càng có sức sáng tạo hơn chúng ta. Bọn họ là chủ nhân phiến thổ địa kia, nếu như không nghe theo, chúng ta sẽ rất khó sinh tồn.”
“Vậy ngươi có thể sinh sống ở đây.”
Một cô bé Nham tộc nói.
Cương Nham suy nghĩ một lát, không đáp mà trực tiếp lấy ra một ít đồ ăn từ trong nguyên giới của mình.
Đồ ăn đến từ thế giới loài người.
Hắn đặt chúng trên đất.
Đám thiếu niên nam nữ kinh ngạc mở to hai mắt.
Một thiếu niên khịt khịt mũi hỏi:
“Thứ này có thể ăn được ư?”
“Đương nhiên.”
Cương Nham gật đầu.
Hắn cầm lấy một khối bánh ngọt đưa đến trước mặt thiếu niên, thiếu niên tròn xoe mắt. Thiếu nữ bên cạnh kéo kéo tay hắn:
“Ba ba nói, không nên tùy tiện ăn đồ của người khác.”
Cương Nham liền nói:
“Không sao cả, đây là ta mời các ngươi. Nếm thử đi.”
Hắn dùng ngữ điệu tràn ngập dụ hoặc nói.
Thiếu niên kia nuốt nước bọt, hắn nỗ lực muốn khống chế bản thân, tuân thủ mệnh lệnh của người lớn, thế nhưng dụ hoặc đến từ thế giới bên ngoài há lại điều mà một thiếu niên nho nhỏ có thể dễ dàng kháng cự.
Rốt cục hắn không thể nhịn nổi, đưa tay cầm một miếng đưa vào miệng.
Chỉ một miếng, lại khiến thiếu niên cảm động muốn rơi lệ.
Đó là loại cảm giác không cách nào diễn tả bằng lời, như rơi vào tiên cảnh, như được uống rượu ngon.
Thiếu niên không dám tin tưởng trợn tròn mắt, khắc sau hắn bất chấp hết thảy chộp lấy tay Cương Nham, tiếp đó liều mạng nhét vào miệng.
Chưa từng cảm thụ qua mỹ vị nhân gian đến nhường ấy, chưa từng trải nghiệm nhân sinh nào như vậy, thoáng chốc lại tao ngộ xung kích mãnh liệt cường đại, phảng phất như người bình thường đối mặt với lực lượng cấp hủy thiên diệt địa, há có lý nào lại kháng cự được?
Trực tiếp luân hãm!
Lúc này dù nói với hắn bánh ngọt có độc, hắn chắc cũng không chút để ý.
Nhìn bộ dạng ăn uống điên cuồng ăn uống của thiếu niên, ai nấy đều sững sờ.
Cương Nham mỉm cười như ma quỷ đang dụ hoặc người khác:
“Các ngươi cũng ăn thử xem, thật sự rất ngon.”
Tiểu cô nương run rẩy đưa tay chấm một chút, sau đó liếm nhẹ.
Vừa liếm, hai mắt lập tức đỏ lên, phảng phất như trúng kịch độc, tức thì ôm hết đồ ăn trong tay Cương Nham.
Liên tục hai đồng bạn điên cuồng vơ lấy không dẫn động những đứa trẻ khác tranh cướp, trái lại khiến chúng sợ đến độ giật lùi ra sau mấy bước.
Nhìn nhìn lẫn nhau, lại nhìn bộ dạng ăn như sói đói của đồng bạn, đám nhóc đột nhiên kêu lên một tiếng rồi ù té chạy.
“Được rồi, xem ra ta phải chuẩn bị thêm chút đồ ăn.”
Cương Nham mỉm cười.
Hắn biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, rất nhanh.
Rất nhiều Nham tộc xúm lại đây.
Cầm đầu vẫn là Cáp Đắc Lặc.
Sau khi nhìn thấy hai thiếu nam thiếu nữ kia còn đang ăn bánh ngọt do Cương Nham mang đến, Cáp Đắc Lặc đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
“Bánh ngọt... Thực phẩm mỹ vị.”
Trong mắt Cáp Đắc Lặc lộ ra vẻ hoài niệm:
“Khi đám trẻ nói với ta Cách Lỗ và Bối Nhi trúng độc, ta đã đoán được là độc gì... Đồ ăn mỹ vị, thứ này rất hữu hiệu, Cương Nham.”
Cương Nham khẽ lắc đầu:
“Ta không tính dùng quỷ kế gì cả, thủ lĩnh Cáp Đắc Lặc.”
“Đây quả thực không phải quỷ kế, là dụ hoặc quang minh chính đại mê.”
Cáp Đắc Lặc đi tới, vươn tay ra:
“Còn nữa không?”
“Đương nhiên.”
Cương Nham lại lấy ra ít bánh ngọt và những đồ ăn khác.
Cáp Đắc Lặc phân bánh ngọt cho đám trẻ phía sau:
“Ăn đi, các ngươi sẽ thích thứ thức ăn này.”
Nếu đã là ý của tộc trưởng, đám trẻ liền yên tâm nếm thử.
Sau đó... Tự nhiên là một lượt điên cuồng mới.
Đám người lớn không nhìn bọn trẻ điên cuồng và cảm động, chỉ lặng lẽ nhìn Cương Nham.
Cương Nham nhún nhún vai:
“Chỗ này của ta còn có một ít đồ ăn khác, ta bảo đảm nhất định sẽ ngon hơn thức ăn ở đây, các ngươi đều có thể nếm thử.”
“Cảm tạ, nhưng không cần. Nếu không phải Cách Lỗ và Bối Nhi đã ăn qua đồ ăn của ngươi, ta thậm chí sẽ không để đám trẻ nhận thức ăn từ ngươi... Ngươi biết điều này sẽ tăng lòng hiếu kỳ của chúng đối với bên ngoài.”
Cương Nham gật đầu:
“Ngươi không thể vĩnh viễn ngăn cản bọn chúng, bọn chúng rồi sẽ có lúc ra ngoài.”
“Nhưng rồi cũng sẽ trở về.”
Cáp Đắc Lặc than thở nói:
“Thế giới bên ngoài rất phồn hoa, nhưng cũng rất hung hiểm. Sinh hoạt ở đây tuy gian khổ, nhưng ít ra có thể bảo đảm bọn họ bình an.”
“Vậy e rằng đó không phải điều bọn họ muốn, mà chỉ là điều ngươi muốn.”
Cáp Đắc Lặc liếc nhìn hắn một cái:
“Có lẽ vậy, nhưng thế thì làm sao? Chúng ta là một đám người thất bại không tiếp tục sinh tồn được ở bên ngoài, đành phải an thân sống ở chỗ này. Nếu ngươi muốn ở lại, chúng ta hoan nghênh ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn khuyên chúng ta bán mạng cho chủ nhân của ngươi, vậy thì thôi đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời đi.
Vừa đi hắn vừa nói:
“Đừng tiếp tục dùng loại thủ đoạn này mê hoặc đám trẻ, nếu có lần sau, ta sẽ trục xuất ngươi.”
“Thủ lĩnh Cáp Đắc Lặc, ngươi đừng quá cố chấp, bọn họ có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc!”
Cương Nham hô to.
“Chí ít ta đang khiến mọi người được sống tiếp, còn chủ nhân của ngươi chỉ muốn mọi người đi chết... Ngươi biết đả thông Hôi Nham sơn mạch nguy hiểm cỡ nào, đúng chứ?”
Cáp Đắc Lặc lạnh lùng đáp lại.
Nhất thời Cương Nham á khẩu không nói được gì.