← Quay lại trang sách

Chương 788 Thạch lâm (Hạ)

Vì vậy hắn giương tay bổ ra Hỏa Phượng Thần Thông, không chỉ vậy, tiếp theo lại đánh ra Ám Diễm Quỷ Trảo, nếu đối phương đã bắt đầu chơi trò “dung hợp thể”, vậy thủ đoạn công kích của hắn cũng tất phải đề thăng.

Nhưng tình hình rõ ràng đã ra ngoài dự liệu của hắn, dung hợp thể giữa trời kia phảng phất như một vũng bùn, cường hành gánh chịu công kích mạnh mẽ của hắn, lại không có biến hóa gì, chỉ tiếp tục ngọ nguậy, biến đổi, dần dần hình thành nên bộ dạng của một con bọ cạp đá khổng lồ, chính là bộ dạng của thạch hạt thủy tinh bị hắn đánh chết lúc trước, chỉ là kích cỡ lớn hơn rất nhiều, thân thể khổng lồ nhìn qua như một toà thạch bảo lơ lửng giữa trời, chỉ riêng phần đuôi đã dài hơn mười trượng, thời khắc này “Xoạt” một tiếng quăng tới, giống như dây xích khóa sông, quất thẳng tới Tô Trầm.

Tô Trầm biết xích đá này chắc chắn không phải thứ tồn tại cấp chuột chũi có thể tùy ý đập như vừa nãy. Thế là hắn bèn trực tiếp huyễn ra Nguyên Huyết hóa thân, cháy lên Ám Ảnh chi diễm, giơ lên Trảm Nhạc cự nhận, nháy mắt liền phóng thích ra lực lượng mạnh nhất của mình.

Ầm!

Trong tiếng va chạm ầm ầm, Tô Trầm như diều đứt dây bị quất bay ra sau, Nguyên Huyết hóa thân quang mang chớp diệu, suýt nữa thì duy trì không nổi.

“Tiên sư nó, mạnh thật!”

Tô Trầm lau đi vết máu nơi khóe miệng, không có sợ hãi, ngược lại trong ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn nồng đậm.

Đây mới là chiến đấu mà!

Chiến đấu gọn gàng dứt khoát chứ nào có vô vị như vừa nãy.

Nguyên Huyết hóa thân tăng vọt, thân thể từ năm trượng thoáng chốc cao lên tới mười lăm trượng. Nguyên Huyết hóa thân là điển hình lực lượng tăng trưởng theo hình thể, hình thể càng lớn lực lượng càng mạnh, đại giá chính là lực phòng ngự sẽ tùy theo đó mà giảm xuống, thời gian duy trì cũng bị rút ngắn.

Khắc này thật không dễ dàng mới đụng tới một đối thủ cường hãn, Tô Trầm nào quản được cái khác, toàn lực thôi phát ra trạng thái mạnh nhất, Trảm Nhạc Đao cũng đón gió biến lớn, quang mang lôi điện quanh quẩn trên đó.

Toàn thân lóng lánh ngọn lửa đen, lưỡi đao quanh quẩn áng sáng lôi điện, điện và lửa đan dệt ra quang hoa sáng rực, cũng thành tựu trạng thái tối cường trước mắt của Tô Trầm.

“Đến đây đi!”

Tô Trầm hô to, vung đao chém ra.

Đao phong cuốn động dòng xoáy, quang triều hừng hực trào dâng, mang theo lực lượng hủy diệt hết thảy cuốn về phía đối thủ.

Cự hạt khổng lồ cũng gầm thét hua lên kìm đá khổng lồ, đập tới như khai thiên tích địa.

Đao và kìm va chạm, kích đãng ra năng lượng kinh người, năng lượng triều cuốn thốc như gió lốc đang tứ ngược, hoa lửa chớp sáng như sao trời.

Khanh khanh khanh!

Nháy mắt Tô Trầm đã liên tục phách ra vô số đao, mỗi một đao đều cuốn theo lực lượng của lôi và lửa, khí thế bạo liệt bộc phát, mang theo lực lượng khủng bố cuốn thốc đến, thạch hạt khổng lồ cũng không cam yếu thế, phát ra tiếng thét gào kinh khủng, dục vọng chiến đấu nguyên thủy mà cuồng dã bùng phát. Câu trảo khuấy động ra lực lượng băng liệt thiên địa, như sóng biển nghiền ép ập tới.

Va chạm cường mãnh thuận theo đó tràn ra, tinh quang kích đãng, phá diệt hư không, từng cỗ từng cỗ lực triều cứ vậy kích phát mà ra.

Tô Trầm như một vị cường giả hùng bá đương đại không ai địch nổi, trong tràng đối chiến hung hãn như thế hắn vẫn không lùi nửa bước, thôi phát lực lượng bản thân đến đỉnh điểm. Thạch hạt khổng lồ cũng gào lên thê lệ, phát động một lần tiếp một lần công kích cuồng dã.

Khắc này song phương đều không lưu thủ, không ai nhường ai, kẻ nào có thể chống tới sau cùng, kẻ đó là người chiến thắng.

Nói tới sức mạnh, thật ra thạch hạt khổng lồ vẫn mạnh hơn một bậc, dù Nguyên Huyết Hóa Thân của Tô Trầm đã cao tới mười năm trượng, nhưng đối mặt thạch hạt vẫn có vẻ khá là nhỏ bé, thế nhưng luận độ dẻo dai, thạch hạt lại kém xa Tô Trầm.

Tô Trầm có Vô Cấu tâm pháp, nguyên năng ngưng tụ vượt xa cùng thế hệ, có Diêm Tảo Sa Y triệt tiêu trùng kích tiết kiệm nguyên năng, có đếm không xuể loại dược vật khôi phục thương tổn, có lượng lớn nguyên thạch cung ứng, khiến hắn từ đầu tới cuối luôn được duy trì ở trạng thái đỉnh cao.

Nếu hắn muốn, hắn có thể chiến đấu như vậy bảy ngày bảy đêm mà không nhíu mày một lần, cái giá phải bỏ ra chỉ là một ít tài nguyên mà thôi.

Mà tài nguyên, vừa khéo là thứ hắn không thiếu.

Người có tiền không sợ đánh lâu dài, đây là định luật của Nguyên Hoang Đại Lục.

Trong khi tài lực Tô Trầm không nghi ngờ nằm ở đỉnh chóp của thế giới này.

Vì vậy hắn không sợ tiếp tục hao tổn cùng đối phương, thậm chí tình nguyện tiếp tục hao tổn cùng đối phương.

Có điều con thạch hạt kia hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Rất nhanh nó liền phát hiện tuy thực lực bản thân mạnh hơn Tô Trầm một ít, nhưng năng lực chiến đấu bền bỉ của đối phương lại mạnh hơn mình vô số lần, vì vậy nếu chiến đấu tiếp bên chịu thiệt nhất định là nó.

Nhận ra điểm này, thạch hạt rốt cục hối hận, nó muốn lui bước.

Chẳng qua nó muốn lui bước, Tô Trầm lại không chịu.

Bởi vì hắn đã nhìn ra một chuyện.

“Sau khi dung hợp, ngươi mà chết đi thì không cách nào phục sinh nữa, đúng chứ? Mà nếu giải trừ dung hợp, lại không khả năng gánh được công kích như hiện tại, đúng không? Nói cách khác, thời điểm ngươi mạnh nhất thật ra cũng chính là thời khắc ngươi yếu nhất... Tuy ta luôn luôn không thích cách nói này, nhưng không thể không thừa nhận, dùng trên người ngươi lại vô cùng chuẩn xác.”

“Hí!”

Thạch hạt phát ra tiếng cảnh cáo phẫn nộ mà tràn ngập uy hiếp.

“Ta thích biểu hiện này của ngươi. Phải biết mỗi một đối tượng sắp thua đều có biểu hiện như vậy.”

Tô Trầm mỉm cười nói.

Đối phương càng như vậy, càng có nghĩa nó đã hết cách.

Rất tốt!

Đao trong tay Tô Trầm càng thêm ác liệt.

Nửa canh giờ sau, con thạch hạt khổng lồ kia đã hao hết toàn lực lực lượng trong người, vô lực tái chiến. Không giống Nhân loại nắm giữ rất nhiều thủ đoạn khôi phục, sinh vật nguyên thủy chính là sinh vật nguyên thủy, hao cạn liền mất đi sức chiến đấu.

Ầm!

Dưới một đao hung ác của Tô Trầm, thạch hạt khổng lồ bị chém thành hai đoạn, ngã xuống không đứng dậy được nữa.

Lần này, nó không còn phục sinh tái chiến, từ bên trong di hài lăn ra một viên thạch châu xám xịt nhìn có vẻ không đáng chú ý.

Nhưng vừa thoáng cảm nhận nguyên năng trên thạch châu, Tô Trầm liền biết đây là một loại bảo vật.

“Rất tốt, Nham Thạch Chi Tâm tới tay.”

Tô Trầm tiếp tục đặt tên theo thói quen vô trách nhiệm của mình, cách trực tiếp đặt thêm hậu tố “Chi Tâm” đằng sau tên quái vật quả thực là thói quen đặt tên vô cùng bớt việc.

Có điều ngay thời điểm hắn đi tới muốn nhặt lên Nham Thạch Chi Tâm, một bàn tay quấn đầy băng vải đột nhiên mọc lên từ dưới đất, bắt lấy Nham Thạch Chi Tâm, "xoạt" một tiếng tiêu thất vô tung.

Bàn tay đột nhiên xuất hiện rồi lại tan biến khiến Tô Trầm không khỏi giật mình.

Chẳng qua một khắc sau hắn liền đâm thẳng Trảm Nhạc Đao xuống đất:

“Mở cho ta!”

Ầm!

Một cỗ cự lực hùng hồn trực thấu lòng đất, ầm ầm nổ tung, chỉ thấy mặt đất Bồng Bồng Bồng Bồng xông ra vô số khí trụ, bùn đất tung bay, mặt đất bằng phẳng nháy mắt trở nên loang lổ, nổ ra mảng lớn hố sâu.