← Quay lại trang sách

Chương 787 Thạch lâm (Thượng) (2)

Tô Trầm giật lùi ra sau, tại trước khi xác nhận phương thức chiến đấu của đối thủ thì đây là cách làm ổn thỏa nhất, đồng thời giương tay tung ra một đám hỏa ưng xông tới.

Chiêu này chỉ là thăm dò, không ngờ hỏa ưng đánh lên những thạch quái kia lại trực tiếp giết chết thạch quái, Tô Trầm không khỏi ngẩn ngơ: Sao dễ đối phó thế này.

“Hắn giết chết đồng bào chúng ta!”

“Ác tặc ma vương đáng chết!”

“Nhất định phải tiêu diệt hắn, thủ vệ chính nghĩa chi tâm.”

Trong tiếng hò hét hỗn loạn, đám thạch đầu quái lại càng hung hăng bổ tới Tô Trầm. Chúng huy vũ cánh tay bằng đá, giương cao đao kiếm, phương thức chiến đấu nguyên thủy mà đơn giản.

Nhìn cảnh đó, Tô Trầm an tâm phần nào, liên tục tung ra hai quần hỏa ưng, dứt khoát tiêu diệt những thạch đầu quái kia.

Chỉ là những thạch đầu quái này vừa mới chết, liền thấy phần phật phần phật, trong thạch lâm lại xông ra một nhóm lớn thạch quái, kêu gào tấn công hệt như vừa nãy.

Tô Trầm lần nữa ra tay, như bẻ cành khô tiêu diệt sạch đám thạch quái kia.

Nhưng ngay sau đó lại có nhóm thạch quái thứ ba xuất hiện, cắn chặt không buông giết tới.

Lần này Tô Trầm cảm giác được có gì đó không đúng.

Sau khi thêm một lần tiêu diệt thạch quái, hắn phát hiện hài cốt những thạch quái bị tiêu diệt tự động lăn về thạch lâm, lăn qua một vòng rồi lại tự động đứng thẳng dậy, gia nhập chiến đấu.

Hóa ra là thế? Phục sinh vô hạn?

Sức chiến đấu bình thường, nhưng thuộc tính có thể phục sinh vô hạn này thực sự khiến người ta khá là đau đầu.

Nếu số lần chúng phục sinh không bị hạn chế, chẳng phải bằng với đứng ở thế bất bại?

Lại nhớ đến lời đám thạch đầu quái nói vừa nãy, hiển nhiên trước đây bọn chúng đã từng trải qua rất nhiều lần chiến đấu tương tự thế này. Nói cách khác, chúng đã từng chết vô số lần, nhưng chưa từng thực sự tử vong lần nào, vậy nghĩa là số lần phục sinh của chúng quả thực không bị hạn chế.

Mẹ nó, không ngờ lại vướng phải một đám đối thủ thế này.

Quan trọng nhất chính là, Tô Trầm không nhìn ra bất kỳ thứ gì có giá trị trên người chúng.

Tô Trầm không muốn đánh loại trận như vậy, hắn lùi ra sau.

Có điều đám thạch quái kia hiển nhiên không có ý định buông tha hắn.

“Hắn muốn chạy, ngăn cản hắn, nhanh ngăn cản hắn!”

Một ít thạch đầu quái dồn dập nhảy lên, bay trên đỉnh đầu hắn, sau đó bắt đầu biến hình.

Biến thành thạch võng khổng lồ, bao phủ vòm trời trên đỉnh đầu và sau lưng Tô Trầm.

Tô Trầm bị chọc vui, các ngươi còn cắn chặt không tha, tưởng ta sợ các ngươi chắc?

Một trận hỏa vũ lưu tinh cuồng bạo nện xuống, tiêu diệt toàn bộ đám thạch quái.

Thế nhưng hắn diệt nhanh bao nhiêu, đám thạch quái phục sinh càng nhanh bấy nhiêu, vẫn cứ gắt gao quấn lấy hắn, xem ra rất có tinh thần không đạt mục đích liền dính chặt không bỏ qua.

“Lăn về liền có thể phục sinh đúng không? Vậy nếu khiến các ngươi không lăn về được thì sao?”

Tô Trầm lãnh khốc nói.

“Oanh”, lại một lần ra tay, đám thạch quái trước mắt vỡ nát tan tành.

Trước khi đống đá vụn vỡ nát kia lăn trở về thạch lâm, ống tay áo Tô Trầm cuốn một cái, quăng toàn bộ thạch quái ra phía sau.

Nhưng khắc sau, chợt thấy phương xa có từng đạo từng đạo quang mang sáng lên, đám đá vụn bị quẳng đi đồng loạt biến mất vô tung, trong thạch lâm khu bỗng nhiều thêm ra một đống đá, tiếp tục tổ hợp thành các loại thạch quái gào thét inh ỏi.

Quả nhiên không dễ dàng? Tô Trầm lại không hề kinh hãi.

Tiếp sau đó hắn thử dùng cách khác, đập tan, đóng băng, chỉ là rất đáng tiếc, bất luận hắn dùng thủ đoạn gì để hủy diệt đám toái thạch, chúng vẫn đều tái hiện trong thạch lâm, phảng phất thứ bị Tô Trầm phá huỷ chỉ là huyễn ảnh.

Chúng cũng không bị Hải Thị Thận Lâu ảnh hưởng, loại thạch quái này không dính chiêu của bất kỳ nguyên kỹ tinh thần nào.

Nguyên Huyết hóa thân đối với chúng nó cũng không có tác dụng, bởi vì đặc điểm của Nguyên Huyết hóa thân là tăng cường lực lượng. Nếu một lần ra tay của Tô Trầm là mười điểm thương tổn, sau khi sử dụng Nguyên Huyết hóa thân liền có thể đề thăng đến năm mươi điểm thương tổn. Nhưng lũ thạch quái chỉ cần năm điểm thương tổn là đã bị giết chết, vận dụng Nguyên Huyết hóa thân không mang đến ý nghĩa khác biệt gì.

Hồn binh và thần thông hỏa phượng cũng tương tự, khi thủ đoạn phổ thông cũng có thể tiêu diệt đối thủ thì hết thảy thủ đoạn cao cấp đều mất đi ý nghĩa, vận dụng ra bằng với thêm phần tiêu hao mà thôi.

Nhất thời Tô Trầm bị đám thạch quái bất tử bất diệt làm cho sứt đầu mẻ trán, bó tay hết cách.

Đột nhiên hắn nhìn thấy con bò cạp thủy tinh nho nhỏ kia, con thạch hạt (bò cạp đá) này là thứ duy nhất từ lúc bắt đầu chiến đấu đến hiện tại vẫn ở trong thạch lâm không chủ động xuất kích.

Trong lòng Tô Trầm đột nhiên như có điều hiểu ra, liệu có phải đây mới là yếu hại của đám thạch quái?

Chẳng qua con bò cạp thủy tinh kia rụt cổ trong thạch lâm không ra, trung gian còn gián cách bởi đám thạch quái, muốn tiêu diệt nó e là không dễ.

Điều này không làm khó được Tô Trầm, khắc sau thân hình hắn chợt lóe, xông qua phòng tuyến thạch quái, trực tiếp đứng trước mặt bò cạp thủy tinh, năng lượng hỏa diễm điên cuồng tụ tập trong tay, một con hỏa phượng to lớn bất chợt thành hình.

“Chết!”

Tô Trầm ấn về phía con bò cạp thủy tinh.

Đùng!

Trong tiếng vang thanh thúy, bò cạp thủy tinh vỡ vụn.

Hô.

Tô Trầm thở phào nhẹ nhõm, lần này hẳn là kết thúc rồi.

Thế nhưng một khắc sau, cảnh tượng hiện ra lại khiến hắn triệt để choáng váng.

Tuỳ theo thạch hạt thủy tinh vỡ vụn, toàn bộ thạch quái đột nhiên đồng loạt phát ra tiếng gầm rống phẫn nộ.

“Hắn giết chết Lão Ma!”

“Sao hắn có thể làm vậy? Lão Ma khả ái như thế, trước giờ nó luôn không công kích ai.”

"Lão Ma, Lão Ma đáng thương của chúng ta!”

“Nó còn nhỏ, nó còn chưa biết phục sinh, nó cứ vậy đi mất rồi.”

“Báo thù! Báo thù! Báo thù!”

Tiếng kêu gào chấn cho lỗ tai Tô Trầm muốn điếc.

Ách, hóa ra, chất đá thủy tinh không phải bởi nó là hạch tâm, mà là bởi nó mới chỉ là trẻ sơ sinh, trẻ sơ sinh bụ bẫm mềm mại còn chưa biết phục sinh, cho nên mới rụt cổ ở trong thạch lâm không xuất kích?

Trong khi mình lại dùng một lần Bạch Tháp Chiết Dược và một cái Hỏa Phượng Thần Thông để huỷ nó?

Nhận thức này khiến Tô Trầm không khỏi nghẹn lời.

Quả nhiên thường thức không phải lúc nào cũng đáng tin, những thứ nhìn như khác thường chưa hẳn đã là thứ mạnh nhất, mà có khả năng là cặn bã nhất.

Nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là lần này hiển nhiên đã thực sự chọc giận đám thạch quái.

Toàn bộ thạch quái đồng loạt rít gào bay lên không trung, tràng diện tráng quan cứ thế hiện ra trước mắt Tô Trầm.

Bọn chúng nối liền với nhau thành một mảnh, sau đó bắt đầu dung hợp ở giữa trời.

Thân thể bằng đá trở nên mềm mại như bùn đất, thẩm thấu lẫn nhau, câu thông đan dệt.

Tô Trầm biết không hay, hắn không có ý định xem chúng nó tiếp tục như vậy sẽ biến thành thứ gì, tóm lại chắc chắn không phải thứ gì đáng yêu —— tuy thường thức có lúc sai lầm, nhưng phần lớn thời điểm thường thức vẫn luôn hữu dụng.