← Quay lại trang sách

Chương 790 Bốn phía vơ vét

“Ta còn chưa đồng ý thu ngươi.”

Tô Trầm nhàn nhạt nói:

“Trung thành của một sinh mệnh không biết là thứ gì, ta rất hoài nghi nó có bao nhiêu giá trị. Thay vì giữ ở bên người phòng bị phản loạn khả năng sẽ xảy ra, có lẽ giết chết ngươi mới là lựa chọn tốt hơn.”

Lời nói của Tô Trầm khiến người giấy hết sức sợ hãi, khí đoàn bắn ra từng mảng từng mảng năng lượng quang hồ, không phải để công kích, mà là phát ra tự nhiên dưới sự sợ hãi quá độ.

Không ngờ sinh mệnh đặc biệt này còn có ý thức cầu sinh cường liệt như vậy.

Nó lớn tiếng nói:

“Đừng giết ta, ngươi là Nhân loại, ngươi cần một kẻ dẫn đường. Ở chỗ này ta có thể đưa đến cho ngươi rất nhiều tin tức hữu dụng!”

“Ài, rốt cục cũng nói đến điểm quan trọng?”

Tô Trầm nhướng mày:

“Ngươi biết những gì?”

Người giấy lớn tiếng nói:

“Ta sống ở đây hơn 800 năm, mọi thứ nơi này ta đều rất quen, ngươi muốn biết cái gì, ta đều có thể nói cho ngươi.”

Đao quang lẫm liệt thoáng ảm đạm xuống:

“Chính như ngươi thấy, ta là một nhân loại, ta đang sưu tập các loại tài nguyên trân quý... Mặc kệ chúng có hữu dụng với ta hay không.”

Người giấy trả lời:

“Vậy ngài tìm ta là đúng rồi, ta biết hết thảy bảo vật có giá trị cùng với thủ pháp phòng ngự của chúng trong vùng này.”

Tô Trầm thu đao:

“Đều là những thứ ngươi không phá được, đúng chứ?”

“Đúng, chủ nhân của ta. Tài nguyên nơi này tuy phong phú, nhưng không có chỗ nào là dễ kiếm, dù thú triều xuất động khiến nơi này trống vắng, nhưng nơi có tài nguyên, thủ đoạn thủ hộ tự nhiên vẫn sẽ có. Điều duy nhất khác với dĩ vãng là, ngươi không cần lo lắng bất kỳ phiền phức bất ngờ nữa.”

“Cái đó ta không lạ.”

Tô Trầm lạnh nhạt nói.

Hắn không hi vọng những tài nguyên kia hắn cứ vươn tay là có, bảo vật mà dễ dàng đạt được thì càng khó chiếm, bởi vì sớm trước khi hắn đặt chân tới đây đã có vô số yêu thú cướp đi rồi.

Nếu nó có thể tồn tại đến giờ, hoặc là nó vô dụng, hoặc là có biện pháp thủ hộ.

Thụ Yêu Chi Tâm, Nham Thạch Chi Tâm, đều là như thế.

Cho nên đối với Tô Trầm mà nói, chỉ cần không có yêu thú đầy khắp núi đồi bức cho hắn đến sinh tồn cũng thành vấn đề, khơi khơi chút thủ đoạn thủ hộ hoàn toàn không phải đại sự gì cả.

“Như vậy, ngài đồng ý bỏ qua mạng nhỏ này của ta, để nó phục vụ ngài, đúng không?”

Người giấy cười nịnh nói. Dù nó là một quái vật không cách nào xác định hình thái sinh mệnh, nhưng ở khía cạnh nịnh nọt và tham sống sợ chết thì lại không khác gì nhân loại.

“Đúng, song có một vấn đề, đó là làm sao bảo đảm được sự trung thành của ngươi?”

Người giấy gian nan nói:

“Ta không phải đối thủ của ngài...”

Tô Trầm trực tiếp ngắt lời:

“Đó không phải bảo đảm cho sự trung thành, ngươi hoàn toàn có thể chạy trốn nhân lúc ta chiến đấu cùng cường địch, thậm chí quay giáo một kích. Lấy ra thành ý của ngươi, nếu còn ý đồ lấp liếm qua chuyện, vậy ta đành phải cho rằng ngươi không có chút thành ý nào.”

Người giấy hết cách, đành phải xoay chuyển cánh tay trảo vào khí đoàn, cường hành kéo ra một khối mây mù giao vào tay Tô Trầm:

“Đây là sinh mệnh bản nguyên của ta, có nó, ngài liền có thể khống chế ta, ta không cách nào phản kháng lại ngài.”

Tô Trầm thoáng nhìn đoàn mây mù trong tay, lại nhìn người giấy trước mặt một cái, lắc đầu nói:

“Không đủ, để ta tự tay lấy đi.”

Nói rồi bất chợt giương tay ra, từ trên thân người giấy kéo xuống một khối lớn khí đoàn mây mù.

Người giấy rít lên một tiếng, đó là thống khổ khi linh hồn bị xé rách, khiến nó suýt chút ngất đi.

Nó run rẩy bi thương kêu rên:

“Chủ nhân...”

“Không tệ, tiếng kêu to như thế mới có mấy phần chân thành.”

Tô Trầm ngưng khí đoàn sương mù trong tay, thu lại rồi nói:

“Bây giờ, dẫn ta tới chỗ chúng ta nên tới. Nhớ kỹ, sắp xếp ra lộ trình hợp lý nhất, ta không muốn lãng phí thời gian.”

“Đương nhiên.”

Người giấy nhịn đau cắn răng trả lời.

“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”

“Bẩm báo chủ nhân, ta tên Tử Ảnh Chi Thương.”

Người giấy trả lời.

“Tử Ảnh Chi Thương? Ta nhớ rồi, chúng ta đi thôi.”

Tô Trầm lười nhác nói.

Có người giấy chỉ đường, hiệu suất hành động của Tô Trầm quả thực được đề cao lên rất nhiều. Hơn nữa có Ngân Nguyệt thoa đi đường, tốc độ tuyệt nhanh, vì vậy chỉ trong vòng một ngày bọn hắn đã đi liền sáu nơi. Chiến đấu sáu trường, cướp được sáu loại tài nguyên quan trọng. Trong đó có ba loại Tô Trầm cả nghe đều chưa từng nghe qua, rất là hiếm thấy.

Những tài nguyên này tùy tiện một loại xuất hiện trong cảnh nội Nhân tộc đều sẽ dẫn đến oanh động cực lớn, nhưng hiện tại lại bị Tô Trầm tận tình thu gặt từng thứ từng thứ một.

Chỉ cần có thể đánh thắng, Tô Trầm tuyệt không bỏ qua.

Dù đánh không lại cũng không sao, chỉ cần chênh lệch thực lực không quá xa, Tô Trầm trước sẽ giả vờ bại lui, dẫn đi mục tiêu sau đó để người giấy nhân cơ hội trộm lấy.

Đương nhiên cũng có không bị lừa, nhưng vậy cũng không sao, ta từ bỏ còn không được à?

Tài nguyên kỳ diệu trong lãnh địa Thú tộc nhiều vô số kể, nơi này hái không tới liền đi nơi khác hái, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở mãi một chỗ. Thời buổi vàng rơi đầy đường, công kiên là hành vi bất trí, chỉ riêng trái cây dễ xơi đã khiến người nhặt mãi không hết. Chính bởi vì tâm thái đó, khiến Tô Trầm một đường hành động rất là thuận buồm xuôi gió, hầu như không gặp phải bất kỳ khó khăn lớn nào. Bởi vì với bất kỳ đối thủ thực lực Liên Đài tứ phẩm trở lên nào, Tô Trầm đều sẽ trực tiếp bỏ qua, lợi dụng tốc độ Ngân Nguyệt thoa để phi tốc thoát đi.

Đến sau người giấy cũng bắt đầu hiểu được tiêu chuẩn của Tô Trầm, có nhiều chỗ dứt khoát không dẫn Tô Trầm đi nữa, chỉ tuyển những mục tiêu dễ đối phó cho hắn.

Cứ thế, Tô Trầm vòng quanh lãnh địa Thú tộc bảy ngày, mượn tốc độ Ngân Nguyệt thoa, thu gặt một lượt các loại tài nguyên lớn nhỏ trong biên cảnh Thú tộc.

Chỉ là nhân sinh dù đắc ý đến mấy thì cũng có lúc đụng tường.

Ngày thứ tám từ khi đi tới lãnh địa Thú tộc, Tô Trầm rốt cục đụng phải hàng vướng tay.

Đó là một con Chu yêu (nhện).

Hồng Nhan Bích Huyết chu.

Nửa người trên rõ ràng là một mỹ nữ, có điều thân dưới lại là mình nhện.

Con chu yêu này thật ra không phải kẻ thủ hộ tài nguyên gì sất, chỉ là vừa khéo ngủ say cạnh một gốc Thiên Hải thảo thôi. Khi Tô Trầm giết chết yêu thú thủ hộ thì con Hồng Nhan Bích Huyết chu này cũng tỉnh dậy, nhìn thấy Tô Trầm lập tức hai mắt tỏa sáng.

Hồng Nhan Bích Huyết chu rất thích Nhân loại, chúng nó thường lấy Nhân loại làm đối tượng giao phối.

Bởi thế chúng săn bắt Nhân loại không phải vì giết chóc, mà là vì sinh sôi nảy nở.

Con Hồng Nhan Bích Huyết chu này là yêu thú thượng phẩm, thực lực phải cỡ Liên Đài tứ phẩm trở lên, dù là Tô Trầm cũng không dám cứng đối cứng với nó, kết quả liền thành một đường bị truy kích.

Tốc độ Hồng Nhan Bích Huyết chu không tính nhanh, nhưng đòi mạng chính là nó nắm giữ năng lực truy tung cực cường đại. Mục tiêu bị nó nhìn chằm chằm, trừ phi trốn xa vạn dặm, bằng không rất khó tránh thoát truy tung của nó.