Chương 791 Luyện dược
Tô Trầm muốn mò chỗ tốt ở lãnh địa Thú tộc, trốn xa vạn dặm là điều không thể, vì vậy đành để con Hồng Nhan Bích Huyết chu kia đuổi cho chạy loạn khắp nơi.
Thế là những ngày sau đó hắn không cách nào thảnh thơi trộm lấy tài nguyên nữa. Thường thường khi hắn còn đang chiến đấu cùng mục tiêu, con Hồng Nhan Bích Huyết Chu kia lại từ phía sau bay tới, tám chiếc cước trảo đạp hư không như giẫm đất bằng, miệng không ngừng phát ra tiếng cười, hô “Ca ca đến đây đi”, khiến Tô Trầm nghe mà da đầu tê rần, chỉ biết phóng ra Ngân Nguyệt thoa quay đầu chạy trốn.
Vậy nên hiệu suất vơ vét tài nguyên cũng tùy theo đó mà giảm xuống.
“Mẹ nó chứ, ta không tin không thu thập được ngươi.”
Một nơi sơn động trong núi hoang, Tô Trầm chính đang nghiến răng nghiến lợi điều phối thứ gì đó.
Trước mặt hắn bày một chiếc nồi nhỏ, tay trái đặt dưới nồi, phóng thích hỏa diễm màu xanh lam, tay phải thì không ngừng ném vật liệu vào trong nồi.
Không sử dụng hỏa diễm bình thường mà sử dụng hỏa diễm nguyên năng là một môn kỹ xảo tuyệt đại đa số dược tề sư nhất định phải nắm giữ, chỉ có như vậy mới có thể nắm chắc hỏa hầu tinh chuẩn, muốn lớn liền lớn, muốn nhỏ liền nhỏ. Nhưng đồng thời cũng có yêu cầu cực cao và tiêu hao rất lớn đối với dược tề sư, không phải nguyên sĩ bình thường nào đều có thể làm được.
Tô Trầm ngưng hỏa luyện dược đã có thâm niên rất lâu, khoảng cách đến trình độ đại sư chỉ còn kém một chút, kinh nghiệm lại càng phong phú cực kỳ.
Nhưng khắc này dù là dược tề sư ưu tú như hắn, lúc chế thuốc vẫn cứ đầu đầy mồ hôi, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm nồi thuốc, không dám có một tia thả lỏng, Vi Sát Chi Nhãn càng là vận dụng đến cực hạn.
Dược tề có thể khiến Tô Trầm dốc tâm dốc sức luyện chế như vậy thì chỉ có thể là một loại: Cấp truyền kỳ.
Trong nồi phóng ra khí vụ màu lam nhạt, thẳng tắp mà không phiêu tán, bay thẳng lên trên. Ở phía trên là một dụng cụ dẫn dòng có chứa sức hút, hút những khí vụ màu xanh vào, sau đó thông qua một chiếc ống thủy tinh trong suốt dài dẫn vào trong một chiếc bình kỳ dị, tiếp sau liền không thấy có động tĩnh nào nữa.
Nhưng chỉ thoáng chốc, ống thủy tinh đã bị khí vụ màu xanh ăn mòn đến loang lổ.
“Đổi ống.”
Tô Trầm nói.
Người giấy bên cạnh vội nhổ ống thủy tinh kia xuống, lấy ra một chiếc khác tiếp vào. Động tác của hắn chậm mất một nhịp, một ít khí vụ màu xanh bay ra. Tiếp xúc lên thân người giấy, chất giấy màu trắng cường hãn trên thân người giấy lập tức vang lên xèo xèo, xuất hiện mảng lớn mục nát, dọa cho người giấy sợ hãi lui liền mấy bước.
“Lần sau nhớ kỹ, trước tiên chuẩn bị sẵn ống để đổi, rồi mới rút ống cũ ra.”
Tô Trầm nói.
“Đã biết.”
Người giấy thành thật đáp.
Tô Trầm thở dài, nếu có Cương Nham ở đây thì tốt rồi, đi theo mình nhiều năm như vậy, từ lâu Cương Nham đã trở thành một trợ thủ hợp cách.
“Chú ý thời gian.”
Tô Trầm tiếp tục quấy nguyên dịch trong nồi, vừa quấy vừa nói với người giấy.
“Còn hai khắc.”
Người giấy dùng ngữ điệu bình tĩnh không chút tình cảm đáp. Khi hắn không cầu xin tha thứ thì cách nói chuyện có vẻ rất lãnh khốc.
Đồng hồ cát bên cạnh người giấy vẫn đang không ngừng trút cát xuống, trên đó có khắc độ dùng để tính giờ.
Cùng Hồng Nhan Bích Huyết chu truy đuổi nhau lâu như vậy, đây đó đều đã cực kỳ quen thuộc. Tô Trầm rất dễ dàng liền có thể tính ra, tên gia hỏa này khoảng chừng lúc nào sẽ bắt kịp mình. Thời gian càng lúc càng khẩn bách, nhưng tay Tô Trầm vẫn cực kỳ trấn định.
Hỏa diễm thiêu đốt không loạn chút nào, khí vụ màu xanh bay lên thẳng tắp như trụ.
“Còn một khắc.”
Thanh âm người giấy lần nữa vang lên.
Tô Trầm dường như không nghe thấy.
Thiên không phương xa, thân ảnh một con nhện tám chân đột nhiên xuất hiện.
Tám cước trảo cự đại quơ quơ giữa trời, đạp hư không như giẫm đất bằng, cứ thế một đường phi bôn mà tới. Một bên lao nhanh trong gió, một bên hô:
“Tiểu tình nhân của ta, ta ngửi thấy mùi của ngươi rồi, ngươi ở ngay gần đây. Lần này ngươi không chạy nữa à? Hắc hắc hắc hắc.”
Tiếng cười lạnh thấu xương, mang theo âm điệu mê hoặc nhân tâm.
Có điều lại hoàn toàn vô dụng với Tô Trầm.
“Đáng chết, con nhện chết toi này tới sớm một khắc so với dự tính của chúng ta.”
Người giấy kêu lên.
Mọi việc dù có tính toán chuẩn đến mấy cũng khó tránh khỏi sai lệch.
“Đi ngăn cản nàng.”
Tô Trầm nói.
Tay của hắn vẫn chưởng khống hỏa hầu ổn định.
“Ta?”
Người giấy thốt lên kinh khiếu.
“Đúng, ngươi. Nhanh đi!”
Tô Trầm vung tay một cái, Trảm Nhạc Đao lập tức bay về phía người giấy:
“Mạt Đặc Lạc Khắc sẽ giúp ngươi, kéo dài thời gian chừng một khắc.”
Có lẽ là bởi phân tâm, ngọn lửa thoáng khẽ lung lay, một tia khí vụ bay ra, rơi lên cánh tay Tô Trầm. Tô Trầm "xoạt" một phát trở tay khảm đao vào tay, cắt xuống một khối thịt lớn, tiếp đó nhanh chóng lấy ra một bình thuốc, nuốt vào.
Người giấy hết cách, đành phải cầm đao xông ra.
Hồng Nhan Bích Huyết chu từ xa xa bay tới, nhìn thấy người giấy, cười to nói:
“Tử Ảnh Chi Thương, không ngờ ngươi lại hạ mình làm tuỳ tùng cho một tên nhân loại, đúng là sỉ nhục của Yêu tộc ta!”
Người giấy lạnh lùng trả lời:
“Đây là nguyên nhân vì sao ta có thể sống đến hiện tại. Ta không vì cái thứ tôn nghiêm vô vị mà tử chiến đến cùng.”
“Nhưng ngươi lại muốn chiến đấu với ta vì chủ nhân của ngươi?”
Hồng Nhan Bích Huyết chu cười to nói.
“Sự tình có lúc đành chịu thế này.”
Người giấy thở dài nói:
“Ta vì sống sót mà cúi đầu trước một vị cường giả, nhưng có lẽ chính bởi vì lần cúi đầu này mà khiến ta không thể không đối mặt với một vị tồn tại càng thêm cường đại. Ngay từ ban đầu, đáng lý ta không nên ham muốn viên Nham Thạch Chi Tâm kia. Sở dĩ ta có thể sống đến hiện tại là bởi ta một mực rất cảnh giác, chưa bao giờ trêu chọc tồn tại nào mà ta không trêu chọc nổi. Thế nhưng chủ nhân của ta, thực lực chân thực của hắn mạnh hơn xa biểu hiện bên ngoài, khiến ta đưa ra phán đoán sai lầm...”
Hắn thao thao bất tuyệt một hồi, bắt đầu kể lại nguyên nhân vì sao mình lại rơi vào trong tay Tô Trầm.
Hồng Nhan Bích Huyết chu nghe mà khẽ nhíu mày:
“Ngươi nói nhiều quá.”
Người giấy nhún vai trải tay ra:
“Ta chỉ hy vọng ngươi sẽ hiểu, Tinh Hồng Ám Dạ các hạ vĩ đại, ta cũng rất đành chịu.”
“Nếu vậy thì ngươi mau tránh ra, chờ ta ép khô chủ nhân của ngươi xong, ngươi liền có thể đổi một chủ nhân khác cường đại hơn. Nghĩ đến hình thái sinh mệnh đặc thù của ngươi, ngươi hẳn vẫn còn có chút tác dụng với ta.”
Hồng Nhan Bích Huyết chu cười khanh khách nói.
“Cái này... E rằng không được.”
Người giấy khổ sở nói:
“Phải biết hiện tại ta...”
Hắn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Sắc mặt Hồng Nhan Bích Huyết chu dần trầm xuống:
“Tên khốn kiếp đáng chết này, ngươi đang kéo dài thời gian, đúng không?”
“Không, xin nghe ta nói...”
Xoạt!
Một đạo ánh bạc phá không mà đến, người giấy đại kinh bay lên, từng mảnh từng mảnh giấy trắng ào ào ào tản ra.
Ánh bạc kia là tơ do Hồng Nhan Bích Huyết chu phun ra, đánh lên vách núi sau lưng người giấy, lập tức nổ vang, chấn động cả một khu vực rộng lớn.