Chương 796 Đầm lầy
Giờ Tô Trầm chạy tới kích thích quần thú, vì vậy thú triều rất khả năng lần nữa kéo dài, duy trì nửa năm cũng không biết chừng.
Đan Ba không hứng thú đợi hơn nửa năm.
A Tư Đình nói:
“Ta hy vọng có thể tiến hành giao dịch sớm chút, gần đây Phục Hưng Chi Môn cần gấp những tài nguyên này. Vừa khéo trên đường chúng ta tới tìm ngươi đã thu hoạch được một ít tài nguyên trân quý, hy vọng có thể dùng chúng tiến hành trao đổi trước.”
Tô Trầm kiên quyết từ chối:
“Ta không thể vì vậy mà rời khỏi lãnh địa Thú tộc để chạy đi gặp Thiên Uy quân.”
A Tư Đình vội nói:
“Có thể tạm thiếu nợ.”
“Thiếu nợ?”
Tô Trầm sững sờ, trong đầu lập tức chớp qua một tia nghi ngờ: Nếu Phục Hưng Chi Môn đúng là cần gấp tài nguyên, vậy tại sao có thể cho phép ghi nợ? Đây là điều không hợp lý. Bởi vì nếu ngươi cho phép ghi nợ, đồng nghĩa nhu cầu của ngươi đối với loại tài nguyên này không hề quá cao.
Còn nữa, tài nguyên của Bạo tộc đối với Nhân tộc là loại hiếm thấy, đối với Vĩnh Sinh Điện Đường cũng là hàng đáng đầu cơ, nhưng đối với Phục Hưng Chi Môn thì chưa hẳn đáng giá như thế? Dù bọn họ bởi thân phận hạn chế mà không thể trắng trợn vơ vét thì cũng không đến nỗi cần thu mua thông qua mình mới đúng!
Từ lúc nào mà địa đầu xà phải tìm quá giang long để mua tài nguyên bản địa? Việc này không hợp lý chút nào!
Nghi ngờ tức sinh, báo động liền khởi.
Tô Trầm bất động thanh sắc:
“Nghe cũng được đây, nhưng đây dù sao cũng là thời cơ ngàn năm có một, cơ hội có thể tự do hành động ở lãnh địa Thú tộc không nhiều, lãng phí một ngày đều rất đáng tiếc. Ta vẫn hy vọng có thể giao dịch sau khi thú triều kết thúc.”
A Tư Đình liền nói:
“Nếu Tô tiên sinh đồng ý giao dịch sớm, chúng ta có thể đưa ra giá cả càng ưu đãi.”
Lần này ngay cả Thạch Minh Phong đều cảm thấy kỳ lạ.
Tô Trầm nhìn nhìn Thạch Minh Phong, lại nhìn A Tư Đình, cúi đầu suy nghĩ một lúc, rốt cuộc nói:
“Nếu hối đoái là một đổi năm, ba ngày sau có thể giao dịch một lần.”
A Tư Đình lập tức hỏi:
“Ở nơi nào?”
Tô Trầm thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Nam bộ Hắc sâm lâm có mảnh đầm lầy, ta sẽ ở nơi đó chờ các ngươi."
Nói rồi phất ống tay áo, chấm dứt cuộc nói chuyện.
Biên cảnh hai cảnh Thú - Bạo.
Quân đội bộ lạc Sa Tích đóng binh ở đây.
Trong đại trướng trung ương, Đan Ba nhìn chiến báo, chậm rãi nói:
“Bọn A Tư Đình đã liên hệ được với Tô Trầm, xác nhận hắn không đi cùng với Thiên Uy quân, mà một mình tiến vào lãnh địa Thú tộc, trộm lấy bảo vật, cũng thử tiến một bước kích nộ Thú tộc, kéo dài thời gian thú triều. A Tư Đình đã ước định cùng hắn, ba ngày sau tiến hành khoản giao dịch đầu tiên, phương thức giao dịch là... Ghi nợ.”
“Vậy còn chờ gì? Giờ chúng ta liền tiến vào lãnh địa Thú tộc, diệt tên tiểu tử kia!”
Ba Nhan quát.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ba Nhan một cái, Đan Ba nói:
“Nếu ngươi đã muốn đi như vậy, vậy để ngươi mang theo đội thân vệ của mình đi giết hắn, thế nào?”
“Ta?”
Ba Nhan rõ ràng ngẩn người mất một lúc.
“Không lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi cộng với một ngàn thân vệ của ngươi không giải quyết được một tên Khai Dương cảnh Nhân tộc?”
Đan Ba thong thả hỏi.
Ba Nhan hưng phấn liếm mép:
“Đương nhiên sẽ không, ta sẽ đích thân cầm đầu người của hắn dâng lên cho ngài.”
“Vậy ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
Đan Ba lãnh đạm đáp.
Ba Nhan tự mình rời đi, Trát Bỉ Khắc ở bên cạnh lo lắng nói:
“Thiếu thủ, bất kể thế nào Ba Nhan cũng là con trai đại tù trưởng, cứ thế để hắn đi mạo hiểm, liệu có phải không quá thích hợp?”
“Ta không để hắn đi mạo hiểm.”
Ngoài ý liệu, Đan Ba lạnh lùng trả lời:
“Ta để hắn đi chịu chết.”
Đầm lầy tây bộ Hắc sâm lâm.
Thạch Minh Phong đứng bên đầm lầy, nhìn đầm bùn đen kia như có điều suy tư, giống như là đang tự hỏi nhân sinh.
A Tư Đình có vẻ mất kiên nhẫn đi qua đi lại.
“Thời gian sắp đến, tại sao tên gia hỏa kia còn chưa tới?”
“Ngươi quá sốt ruột rồi, A Tư Đình.”
Thạch Minh Phong thuận miệng nói:
“Thật ra ta cảm thấy Tô Trầm nói không sai, thời gian có hạn. Khó được mới có cơ hội nội bộ Thú tộc hư không, chúng ta không nhân cơ hội kiếm chác, lại lãng phí thời gian vào chuyện giao dịch, đây khác gì lẫn lộn đầu đuôi.”
“Chắc vậy, chỉ là ta cũng hiếu kỳ với người thanh niên có thể khiến cho cả Bạo tộc đều không được an sinh này. Có lẽ ngươi nói đúng, ta hơi gấp gáp, nhưng dù sao chuyện cũng đã rồi, không phải ư?”
A Tư Đình nhún nhún vai.
Thạch Minh Phong liền quay người nhìn nhìn A Tư Đình:
“A Tư Đình, nói cho ta, có phải ngươi có ý đồ khác với Tô Trầm?”
“Ý đồ?”
A Tư Đình ngây người, lập tức cười nói:
“Ngươi đang nói gì đấy? Ta chỉ muốn phát tài. Ta muốn sớm làm quen với người có thể mang đến tài nguyên vô tận cho ta, điều này cũng có sai ư?”
Nghe cách biện hộ của A Tư Đình, Thạch Minh Phong gật đầu nói:
“Cũng đúng, tình hình như vậy, nhân vật như vậy, đổi thành người nào cũng sẽ coi trọng, muốn sớm được tiếp xúc.”
A Tư Đình cười to:
“Ngươi hiểu là tốt.”
Thạch Minh Phong lại quay đầu đi:
“Trong Hắc sâm lâm có một loại hoa, gọi Dạ Ma Đàm, là một tài nguyên quý hiếm có thể tẩy luyện thân mình, không cần chế dược, sử dụng riêng cũng được. Có điều thủ hộ nó là hai con trăn lớn, không dễ đối phó cho lắm.”
A Tư Đình không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nói chuyện này, nhìn mà không khỏi sững sờ.
Thạch Minh Phong tiếp tục nói:
“Trong hai con trăn lớn đó có một con tên là Nê Chiểu cự nghiêm (trăn lớn Đầm Lầy). Tên như ý nghĩa, nó ở ngay trong đầm lầy này.”
A Tư Đình ngẩn ngơ, lập tức hiểu ra gì, vội thốt lên:
“Chết tiệt!”
Chỉ thấy trong đầm lầy trước mắt, một cái đầu to lớn chậm rãi lộ ra, từ từ nhô lên cao, nhìn về phía bọn họ.
Thạch Minh Phong tiếp tục nói:
“Ta vào trong Hắc sâm lâm lấy Dạ Ma Đàm, ngươi và người của ngươi ở lại đây ngăn cản con Nê Chiểu cự nghiêm này. Nếu tất cả thuận lợi, hẳn có thể hái được nó trước khi Tô Trầm đến, như vậy lúc giao dịch sẽ nhiều thêm một ít tiền vốn.”
Nói rồi hắn liền mang Dạ Mị và Hạ Húc tiến vào trong Hắc sâm lâm.
“Chờ đã, Minh Phong, chuyện này hoàn toàn không cần thiết!”
A Tư Đình kêu to.
Con Nê Chiểu cự nghiêm này vừa nhìn đã biết không phải hạng dễ đối phó, hắn không muốn ở lại đây liều mạng với một con yêu thú như thế.
Thạch Minh Phong quay đầu lại nhìn hắn nói:
“Lẽ nào ngươi không muốn có thêm một loại tài nguyên để trao đổi? Đó chính là mục đích mà chúng ta tới đây.”
“Ta...”
A Tư Đình tặc lưỡi không đáp được.
Thạch Minh Phong đã tiếp tục nói:
“Hơn nữa ngươi cho rằng tại sao Tô Trầm lại chọn giao dịch ở đây? Có thể là bởi hắn muốn mượn tay chúng ta để giải quyết đi hai con cự nghiêm kia. Đối với hắn mà nói, hai gia hỏa này khá là khó đối phó.”
“Ý ngươi là...”
“Nếu ngươi không giết chết nó, Tô Trầm có thể sẽ không xuất hiện.”
Thạch Minh Phong cười nói.
Nói xong hắn liền mang theo hai người kia bước vào trong rừng rậm.