Chương 795 Tiếp xúc
Tô Trầm trả lời:
“Giờ các ngươi đang ở ngay trong khu vực tài nguyên phong phú nhất. Thú tộc đều đi ra ngoài đối phó Bạo tộc, lúc này chính là thời khắc bình tĩnh nhất an toàn nhất.”
“Nơi này có chất, Thiên Uy quân có lượng.”
Thạch Minh Phong trả lời:
“Chất chúng ta muốn, lượng chúng ta cũng muốn. Trên thực tế nhìn từ góc độ kiếm tiền, lượng càng quan trọng hơn là chất.”
Những tài nguyên đỉnh cấp mà Thú tộc sản xuất thực sự quá hiếm thấy, không cách nào tìm kiếm được trong quốc độ Nhân tộc, có thể xưng là bảo vật vô giá, nhưng chính bởi vì vô giá, ngược lại không dễ bán. Giá tiền đưa ra cao, không dễ bán, đưa ra thấp, lại cảm thấy chịu thiệt. Đáng sợ nhất chính là, rất nhiều tài nguyên thậm chí ngươi căn bản chưa thấy qua, cũng không biết chúng có tác dụng gì.
So sánh ra, tài nguyên của Bạo tộc tuy ít ỏi, nhưng đều có giá để tính, có lượng để cầu, sai giá cự đại cộng thêm số lượng đáng kể đồng nghĩa với lượng lớn tài phú có thể tính toán được, chứ không phải chỉ dừng ở “vô giá” trong truyền thuyết.
So với cái vô giá như thế, Vĩnh Sinh Điện Đường để ý đến có giá.
Ở điểm này, bọn họ vừa khéo trái ngược với Tô Trầm.
Đối với Tô Trầm mà nói, tài nguyên có thể dùng tiền mua được đều không trọng yếu, chỉ có dùng tiền cũng không mua được mới có ý nghĩa.
Chính bởi vì nhu cầu hoàn toàn bất đồng, hai bên mới có khả năng hợp tác.
Vì vậy thời khắc này nghe Thạch Minh Phong nói vậy, Tô Trầm cũng cười:
“Các ngươi muốn những tài nguyên Thiên Uy quân giành được từ lãnh địa Bạo tộc? Có thể, không thành vấn đề, giờ ta có thể thay mặt Thiên Uy quân đồng ý với các ngươi. Ở chiều ngược lại, ta cũng cần một vài thứ.”
“Lương thực, nước, hết thảy những gì cần các ngươi cứ việc mở miệng.”
Thạch Minh Phong hào phóng nói.
Tô Trầm cười càng lúc càng thoải mái:
“Dùng lương thực và nước bình thường để để đổi lấy những dược liệu quý giá kia, Thạch huynh ngươi đúng là tính toán hay đấy. Ta đoán lúc ngươi đưa ra điều kiện như thế, hẳn còn muốn ta và Thiên Uy quân cảm động đến rơi nước mắt, đúng không? Ngươi định dùng bao nhiêu lương thực đổi một gốc Tam Diệp Thiên Niên thảo? Một thạch? Hay là hai thạch? Dùng bao nhiêu nước để đổi một viên Băng Tuyết Thanh Liên quả? Một vò hay là hai vò?”
Thạch Minh Phong lúng túng cười:
“Chở những thứ này tới đây cũng không dễ dàng, ngươi hẳn biết không phải ai cũng đều có thể dễ dàng quá cảnh như ngươi.”
“Ta biết, thế nên nó liền thành lý do các ngươi dùng giá cả một phần ngàn để thu mua tài nguyên, đúng chứ?”
Thạch Minh Phong trả lời:
“Không có lợi nhuận, ai còn đi mạo hiểm? Nếu ngươi cảm thấy không thích hợp, chúng ta có thể bàn lại. Các ngươi có bao nhiêu Tam Diệp Thiên Niên thảo? Ta có thể dùng mười thạch lương thực đổi một gốc.”
Giá một gốc Tam Diệp Thiên Niên thảo tại Long Tang cao tới mấy ngàn nguyên thạch, mà một khối nguyên thạch lại có thể mua được bốn thạch lương thực.
Chênh lệch giá như thế đủ khiến bất cứ ai đều điên cuồng.
Nhưng Thạch Minh Phong dám chắc Thiên Uy quân không có quá nhiều quyền lựa chọn. Một thạch lương thực có thể cung cấp cho mười lăm tên binh sĩ ăn trong một ngày, một gốc Tam Diệp Thiên Niên thảo lại không cho đủ một tên binh lính nhét kẽ răng. Địa khu Bạo tộc cằn cỗi, tài nguyên Thiên Uy quân thu hoạch được có hạn, lương thực nhất định sẽ không đủ. Tô Trầm có thể tiếp tế nhất thời, nhưng không tiếp tế cả đời được.
Đương nhiên cái giá này mới chỉ là mở đầu, là dùng để cò kè mặc cả với Tô Trầm. Song mặc kệ Tô Trầm mặc cả trả giá thế nào, lợi nhuận của mối làm ăn này đều gấp trăm lần bình thường.
“Nghe ngữ điệu của ngươi thì có vẻ như thế đã rất hào phóng.”
Tô Trầm cười cười:
“Có điều ta tin tưởng đám người Lý quân chủ sẽ không đáp ứng cái giá này.”
“Ngươi muốn bao nhiêu?”
Thạch Minh Phong hỏi.
Tô Trầm lắc đầu:
“Đây không phải vấn đề bao nhiêu, bởi vì ta không tính đổi lấy lương thực.”
“Cái gì?”
Thạch Minh Phong thất thần.
Lương thực đổi linh thảo là sách lược trước nay của Vĩnh Sinh Điện Đường, trên cơ sở này, bất luận Tô Trầm giở công phu sư tử ngoạm thế nào, Vĩnh Sinh Điện Đường đều tiến có thể công lui có thể thủ. Dùng tài nguyên bình thường đổi tài nguyên hiếm thấy, có thể nói đổi thế nào Vĩnh Sinh Điện Đường đều không chịu thiệt.
Nhưng giờ Tô Trầm lại trực tiếp phủ định phương thức này.
Thạch Minh Phong vội hỏi:
“Chẳng lẽ Thiên Uy quân không cần lương thực?”
Tô Trầm trả lời:
“Cần, nhưng không cần giành lấy thông qua phương thức ngươi đề nghị.”
Thạch Minh Phong triệt để nhìn không thấu Tô Trầm:
“Vậy các ngươi muốn cái gì?”
Tô Trầm mỉm cười:
“Giống các ngươi, linh thảo, dị thực quý giá, tất cả tài nguyên có chứa lực lượng nguyên năng cường đại... Ngay trong lãnh địa Thú tộc này.”
“Cái gì?”
Thạch Minh Phong ngạc nhiên.
Hắn có phần khó hiểu.
Tô Trầm lại nói tiếp:
“Cơ hội có thể tự do cướp đoạt ở lãnh địa Thú tộc không nhiều, chỉ một mình ta, không khỏi đáng tiếc. Nếu các ngươi cũng tới, vậy thì theo ta, cùng nhau điên cuồng ở đây một phen. Muốn Tam Diệp Thiên Niên thảo chứ gì? Đơn giản, ở lãnh địa Thú tộc này bất kỳ gốc cây quý hiếm nào các ngươi hái được đều có thể đổi được mười gốc Tam Diệp Thiên Niên thảo. Nếu có gốc nào càng tốt, vậy thì còn có thể gấp đôi.”
Giờ Thạch Minh Phong mới hiểu được, Tô Trầm muốn dùng bọn họ làm lao động, đi gặt hái tài nguyên cho hắn.
Vấn đề là những tài phú kia đều thuộc về Thiên Uy quân, Tô Trầm dựa vào cái gì mà dùng tài phú của Thiên Uy quân để làm trao đổi?
Có điều nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Tô Trầm, Thạch Minh Phong đột nhiên hiểu ra.
E rằng sức ảnh hưởng của Tô Trầm ở Thiên Uy quân còn vượt xa dự tính của bên mình.
“Giao dịch thế nào?”
Đúng lúc này, một tên nam tử toàn thân bọc trong áo bào đen đứng ở bên cạnh Thạch Minh Phong đột nhiên hỏi.
“Đây là...”
Tô Trầm nhìn nhìn hắn không cất tiếng.
Thạch Minh Phong vội giới thiệu:
“Vị này chính là A Tư Đình, một trong những người phụ trách khu nam của Phục Hưng Chi Môn. Ban đầu chúng ta dự định liên hợp vận chuyển lương thực tới Thiên Uy quân, giờ xem ra không cần nữa rồi.”
“Nhưng hợp tác vẫn có thể tiến hành.”
A Tư Đình nói.
Tô Trầm nhìn nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Ngay sau khi thú triều kết thúc đi.”
Nếu muốn tiến hành giao dịch, Tô Trầm nhất định phải trở lại trong Thiên Uy quân, như vậy mới có thể cầm tài nguyên Thiên Uy quân đang giữ trong tay đến giao dịch, qua lại như vậy tất sẽ lãng phí lượng lớn thời gian, ở cái thời kì cấp bách này, lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền tài, lãng phí sinh mệnh, lãng phí tương lai, Tô Trầm làm sao có khả năng làm vậy được?
Vì thế hắn đề xuất tiến hành giao dịch sau thú triều.
Đằng nào tài nguyên trong lãnh địa Thú tộc đều vượt trội về chất, ưu thế không phải là số lượng lớn, không cần lo lắng vấn đề nguyên giới chứa không nổi.
Đối với điều này Thạch Minh Phong cũng không có ý kiến, nhưng A Tư Đình hiển nhiên không chấp nhận.
Thời gian thú triều duy trì dài ngắn bất định, thú triều nhỏ thường thì hơn tháng là lui, thú triều lớn thì khả năng dài đến ba tháng trở lên.