Chương 807 Phi Hoàng cung
Tô Trầm vốn có thể trực tiếp đứng dậy, nhưng chạm tới mềm mại bên dưới, nhất thời cũng không vội vàng —— chuyện hậu cung ấy mà, một khi mở ra rồi, áp lực tâm lý sau đó sẽ giảm đi nhiều.
Chỉ là một khắc sau, hắn đã bị Dạ Mị đánh bay ra ngoài. Tiểu cô nương đơn thuần đến mấy, nhưng gặp chuyện như vậy vẫn rất biết phòng bị.
Lần lượt đứng lên, mọi người nhìn quanh bốn phía, lúc này mới để ý thấy chung quanh là một thảm cỏ xanh mướt, cách đó không xa còn có một mảnh hoa viên, trong hoa viên trồng các loại thực vật trân quý hiếm thấy, không chỉ đẹp không bút nào tả xiết, mà giá trị thực tế cũng cực cao.
Ở nơi càng xa rõ ràng là một toà cung điện.
Cung điện được xây dựng chủ yếu bằng một loại đá tảng màu đỏ, thế nên từ xa nhìn lại trọn cả cung điện có màu đỏ tươi như máu.
Phía trên chính giữa cung điện còn đứng sừng sững một trụ đá khổng lồ, xa xa nhìn tới như một thanh kiếm cắm xuyên xuống đất, khí thế bức người.
“Đây là nơi nào?”
Thạch Minh Phong Hạ Húc đồng loạt kinh thán.
Người giấy bay lên giữa trời, đáp:
“Nơi này là Phi Hoàng điện.”
“Phi Hoàng điện?”
Ai nấy đều thoáng ngẩn ngơ, không biết đây là đâu.
Tô Trầm bổ sung nói:
“Chính là cung điện của Phi Sắc Chi Tâm.”
“Phi Sắc Chi Tâm...”
Thạch Minh Phong nghiền ngẫm danh tự này thoáng chốc, đột nhiên biến sắc, thanh âm đột nhiên tăng cao tám độ:
“Phi Sắc yêu hoàng?”
“Xuỵt!”
Tô Trầm đưa ngón tay dựng trên môi, ra dấu im lặng:
“Đừng kêu.”
“Ngươi điên rồi? Sao người mang chúng ta tới cung điện của hắn? Đó chính là Yêu Hoàng đó!”
Thạch Minh Phong túm lấy cổ áo Tô Trầm, vội la nói.
Yêu Hoàng đó!
Đó là nhân vật cỡ nào?
Tồn tại tương đương với Hoàng Cực cảnh. Vì sao Hoàng Cực cảnh lại gọi là Hoàng Cực cảnh, nói trắng ra thì là tu luyện tới bước này liền có thể sánh ngang cùng Yêu Hoàng.
Năm đó một tên Thanh Lang lĩnh chủ liền đại chiến hơn hai mươi Diêu Quang mà không rơi xuống hạ phong, Yêu Hoàng so với lĩnh chủ thì cao hơn tận hai cảnh giới, mà càng lên cao, chênh lệch thực lực lại càng lớn. Thế nên tồn tại ở cấp bậc thế này quả thực chỉ cần thổi một hơi liền có thể diệt Thạch Minh Phong.
Lấy thực lực cấp bậc Diêu Quang, đơn vị hàng trăm cũng không đủ cho Yêu Hoàng chơi.
Tô Trầm lại chạy đến cung điện yêu hoàng, đây không phải muốn chết thì là gì?
“Đừng lo lắng.”
Tô Trầm kéo dài giọng đáp:
“Phi Sắc Chi Tâm không ở trong cung.”
“Không ở trong cung? Vậy ở nơi nào?”
Thạch Minh Phong sững sờ, chẳng qua lập tức liền có phản ứng:
“Thú triều?”
“Đúng!”
Tô Trầm gật đầu:
“Lần thú triều này là do hắn phát động.”
Thú triều sở dĩ phát động, không phải là dựa vào đám yêu thú tự phát tập hợp, mà là có tồn tại tầng cao hơn tổ chức. Thường thường thú triều nhỏ là do lĩnh chủ tổ chức, thú triều trung đẳng do yêu vương tổ chức, đại thú triều do Yêu Hoàng tổ chức. Lên trên nữa chính là siêu đại thú triều do nhiều Yêu Hoàng liên hợp tổ chức.
Đám người Tô Trầm ra sức chọc giận Thú tộc, kích phát đại thú triều, thế nên mới có Yêu Hoàng dẫn đội.
Yêu Hoàng đó là Phi Sắc Chi Tâm Yêu Hoàng, tuy tên nghe có vẻ hương diễm, lại là nam tính 100%. Bản thể là một con chồn yêu, thích ăn tim người, tà ác hung hãn, tu hành đến giờ đã có hơn ba ngàn năm, nhưng trong danh sách Yêu Hoàng thì vẫn tính là trẻ tuổi.
Nổi danh với tính khí nóng nảy, hiếu sát và tàn nhẫn.
Thạch Minh Phong tuy thân ở Long Tang, nhưng cũng từng nghe qua về danh hiệu Phi Sắc Chi Tâm, giờ biết bọn họ chạy đến sào huyệt tên yêu hoàng này, không sợ đến đái ra quần đã tính là có định lực.
Khắc này nghe xong câu trả lời của Tô Trầm, Thạch Minh Phong vội nói:
“Dù Yêu Hoàng không ở trong cung, nhưng hắn không thể không lưu lại thủ vệ! Lấy thực lực của chúng ta tuyệt đối không đối phó được những thủ vệ kia.”
“Không sai, vì vậy ta không có ý định ngạnh xông.”
Nói rồi thân mình Tô Trầm bắt đầu biến hóa, trực tiếp biến thành một con hổ yêu, Hạ Húc ở bên cạnh cũng có biến hóa, biến thành mãng yêu, người giấy thì không cần biến hóa, nó vốn đã là yêu thú, thậm chí trong vùng này còn có chút danh tiếng.
“Vậy ta với Dạ Mị thì sao?”
Thạch Minh Phong cuống lên, hắn đâu có biết biến hóa.
“Đừng gấp, không phải có ta ở đây sao?”
Tô Trầm lấy ra hai bình dược tề giao cho Thạch Minh Phong và Dạ Mị.
Năm đó hắn có thể chế tác Hóa Hình dược tề, giờ làm tiếp hai bình cũng không phải chuyện gì khó.
Chỉ Hạ Húc là có vẻ bất mãn:
“Ngươi đừng phát quá nhiều, không thì năng lực này của gia tộc chúng ta chẳng còn mấy giá trị.”
“Ta biết, ta biết, yên tâm đi, lão Thạch là lâm thời, chỉ có Dạ Mị mới là vĩnh cửu.”
Tô Trầm an ủi Hạ Húc.
Thạch Minh Phong nghe mà suýt thì thổ huyết, thiên vị trắng trợn thế là cùng?
Dạ Mị vui cười hớn hở, ôm lấy cổ Tô Trầm:
“Quả nhiên là huynh đệ tốt.”
Nói xong hai người liền uống dược tề, lần lượt biến hóa thành yêu thú. Dạ Mị thích chưng diện, biến thành một con hồ ly lông đỏ, vô cùng dễ thương, Thạch Minh Phong hóa thành một con tê tê, chất phác thật thà, không nói nhiều lời.
Biến hóa xong xuôi, Tô Trầm liền dẫn mọi người đến thẳng hoàng cung.
Thạch Minh Phong đuổi theo hỏi:
“Tô huynh đệ, ngươi vào hoàng cung làm gì?”
“Biết rõ còn hỏi, đương nhiên là phát tài.”
Tô Trầm trực tiếp nói:
“Phi Sắc Chi Tâm thân là Yêu Hoàng, hoàng cung của hắn nhất định có không ít thứ tốt. Mò được một phiếu trong cung hắn hơn xa sưu tầm tứ xứ bên ngoài, hơn nữa còn có thể tiến một bước chọc giận hắn, khuếch đại thú triều.”
Trước sau Tô Trầm vẫn chưa quên mục đích cuối cùng của chuyến đến Thú tộc này, chọc giận đối thủ.
Mà không chút nghi ngờ, cướp sạch Yêu Hoàng cung mới là cách chọc giận đối thủ hiệu quả nhất.
“Nhưng làm thế nguy hiểm cũng lớn. Vạn nhất trong yêu hoàng cung có kẻ nào phát giác ra được, chúng ta liền xong rồi.”
Thạch Minh Phong ưu tâm lo lắng.
“Ta biết, vì vậy ban đầu ta cũng không có kế hoạch này. Nhưng ai bảo vận khí ta không tốt, bị một tên lãnh chúa nhìn chằm chằm?”
Tô Trầm đành chịu nói.
Chuyện ngớ ngẩn nhất mà Hồng Nhan chu hậu làm ra chính là để lộ về sự tồn tại của Hắc Phong lĩnh chủ.
Biết có một tồn tại như thế nhắm vào mình, Tô Trầm mà không làm chuẩn bị thì đã không phải là Tô Trầm.
Nhưng có chuẩn bị quy có chuẩn bị, yêu thú cấp lĩnh chủ hắn thật sự đánh không lại, luyện dược cũng vô dụng.
Thế nên nghĩ tới nghĩ lui đành phải bí quá hóa liều, đến thẳng Yêu Hoàng cung một lần, Hắc Phong lĩnh chủ dù biết cũng tuyệt đối không dám xông vào.
Chẳng qua hắn không ngờ rằng Đan Ba lại tự thân suất đội đến đây, vì vậy mới cố tình kéo dài thời gian, dùng một trận quỷ thoại kéo đến lúc Hắc Phong lĩnh chủ đến, trực tiếp ném đại gia hỏa kia cho Đan Ba, bản thân thì nhân cơ hội trốn đi.
Thật ra lúc nói chuyện đề thăng cho Bạo tộc với Đan Ba, Tô Trầm hoàn toàn là tiện mồm nói bậy.
Nhưng sau khi nói xong, Tô Trầm đột nhiên cảm thấy đây là một ý tưởng có thể thực thi.