Chương 806 Giao đàm (Hạ)
Nhân tộc cường đại nhất định sẽ gây bất lợi cho Bạo tộc, đây là sự thực, không phải Tô Trầm dùng ba tấc lưỡi là có thể giải quyết.
Trong tình trạng uy hiếp từ Thú tộc dần dần có hạn, Đan Ba tuyệt sẽ không có ý đồ khiêu chiến trật tự hiện có, bởi vì hắn biết mình không cách nào trở thành kẻ đắc lợi.
Ngược lại, thân là người sáng tạo tất cả những thứ này, Tô Trầm cực kỳ nóng lòng khiêu chiến trật tự hiện có, bởi vì hắn chú định sẽ đứng trên đỉnh, tiếp thu vạn người cúng bái.
Trong tình cảnh đó, song phương thiếu đi nhu cầu hợp tác, căn bản không có cơ sở để làm đồng minh, vì vậy mặc cho Tô Trầm lưỡi nở hoa sen cũng bó tay hết cách.
Nhưng, nếu chỉ thế liền thừa nhận thất bại, Tô Trầm đã không phải là Tô Trầm.
Hắn mỉm cười nói:
“Như vậy ta lại thêm một lý do nữa được không?”
“Lý do gì?”
“Đó là dù cho Bạo tộc có tâm pháp tu luyện nguyên năng, ta cũng đảm bảo khiến Bạo tộc chú định không thể mạnh hơn Nhân tộc.”
Tô Trầm nói.
Đạo lý rất đơn giản, ta đúng là sẽ không để Bạo tộc cường đại đến mức sánh vai cùng Nhân tộc, nhưng ở dưới điều kiện tiên quyết đó, cung cấp có hạn độ là điều không phải không khả dĩ.
Tỷ như sau khi Tô Trầm khai sáng phương pháp vô huyết trùng kích Diêu Quang, hắn liền sẽ cải tạo phương pháp vô huyết trùng kích Dẫn Khí cho Bạo tộc. Điều này khiến Bạo tộc tuy có thể dựa vào tu luyện bản thân để thành tựu nguyên sĩ, nhưng nhất định không thể trở thành uy hiếp với Nhân tộc.
Cứ như vậy, khả năng thực hiện có vẻ rất lớn.
“Nhưng vậy thì còn nghĩa lý gì nữa?”
Đan Ba hỏi.
Đúng a, vậy thì còn nghĩa lý gì nữa? Bạo tộc vẫn cứ không phải là đối thủ của Nhân tộc, dù thu được công pháp cường đại cũng đâu thay đổi được gì?
Nếu thế, còn không bằng giết chết Tô Trầm, bảo trì hiện trạng.
Tô Trầm trả lời:
“Nếu là lúc bình thường, đúng là chẳng có nghĩa lý gì. Nhưng nếu ngươi giết không được ta, vậy lại có ý nghĩa.”
Khuôn mặt Đan Ba thoáng phần nghiêm túc.
Hắn tự nhiên hiểu ý Tô Trầm.
Nếu Tô Trầm cầm điều kiện này làm lá bài để chạy trốn, vậy nó quả thực không chút ý nghĩa. Dù sao chỉ cần mình làm thịt đối phương, tất cả tương lai kia liền đều thành bọt nước, hóa ra bong bóng hết cả.
Nhưng nếu tất cả những thứ Tô Trầm vừa nói không phải dùng để làm lá bài chạy trốn thì sao?
Nếu Tô Trầm có thể tự do rời đi bất cứ lúc nào, mà Bạo tộc trước sau không làm gì được hắn, như vậy Tô Trầm lấy ra tâm pháp đề thăng thực lực Bạo tộc còn có ý nghĩa gì không?
Đương nhiên là có!
Ý nghĩa vô cùng lớn!
Khi thực lực đối thủ đột nhiên tăng mạnh, ngươi không còn lựa chọn nào khác mà chỉ có thể tận lực truy đuổi. Dù truy đuổi này nhất định phải trả ra cái giá cực lớn, dù truy đuổi này nhất định không đuổi kịp đối thủ.
Ngươi vẫn phải truy!
Dù chỉ là thu nhỏ chênh lệch cũng tất phải làm.
Đề thăng bản thân, thu nhỏ chênh lệch với Nhân tộc, khiến bản thân càng cường đại, có thêm tự tin để đối phó các chủng tộc khác, thậm chí có thể từ cục diện luôn bị Linh tộc bắt nạt chuyển thành điếu đánh (treo lên đánh) Linh tộc.
Khi ngươi không cách nào kiếm chác được thứ gì từ trên người đối thủ thì ngươi có thể tiếp nhận trợ giúp từ đối thủ, quay sang đau đánh đối thủ khác, đây là điều hoàn toàn khả dĩ.
Không thành được lão đại thì làm lão nhị cũng được.
Bạo tộc rất dũng mãnh, nhưng không phải hoàn toàn không biết biến báo. Sớm nhất là Thú tộc, đến sau là Áo tộc, bọn chúng đều đã từng nô dịch Bạo tộc. Bạo tộc vốn xuất thân chó săn, đằng sau vẻ cuồng bạo dũng mãnh như chó săn, bọn họ cũng có khí chất chân chó mà chó săn nên có.
Thế nên, đây là chuyện hoàn toàn có thể thực hiện.
Đan Ba hung ác nhìn chằm chằm Tô Trầm:
“Ngươi rất chắc chắn mình có thể chạy thoát?”
Tô Trầm gật gật đầu:
“Không bằng dùng cái này làm ước định, thế nào?”
“Ngươi muốn ước định cái gì?”
Tô Trầm đang định hồi đáp, Đan Ba đột nhiên vung mạnh tay phải xuống:
“Động thủ!”
Xoạt!
Phủ quang đầy trời sáng bừng lên.
Khoảnh khắc đó, không biết bao nhiêu lưỡi búa gào thét ném lên không trung, quăng tới Tô Trầm, phủ quang che rợp bầu trời khiến thiên không đột nhiên ảm đạm, lưỡi búa sắc bén xé rách trường không, vạch ra tiếng rít thê lệ.
Chẳng ai ngờ Đan Ba sẽ đột nhiên động thủ vào lúc này, sắc mặt Thạch Minh Phong đại biến:
“Không!”
Đan Ba nhìn trừng trừng Tô Trầm.
Không phải ngươi nói chắc chắn có thể rời đi ư?
Vậy để ta xem bản lĩnh ngươi thế nào.
Rắc.
Cảnh tượng phảng phất như thủy tinh vỡ vụn hiện ra.
Từng thanh từng thanh phi phủ rơi trên thân Tô Trầm, Hạ Húc, Dạ Mị, lại như đập lên tượng gỗ, đánh ra vết rạn như mạng nhện, tiếp đó “Đùng” một tiếng, vỡ tung thành ngàn vạn mảnh vụn thủy tinh, dưới ánh sáng chiết xạ ra quang mang rực rỡ mê người.
“Đáng tiếc khối Vân Mẫu Thủy Tinh của ta.”
Giọng Tô Trầm giống như u linh truyền đến:
“Đan Ba, ngươi quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Thanh âm trôi nổi bồng bềnh, nghe như quỷ mỵ.
“Ngươi ở chỗ nào?”
Đan Ba gầm lên.
Thanh âm Tô Trầm tiếp tục bay tới:
“Làm hồi báo cho công kích bất ngờ vừa rồi, Đan Ba, ta cũng để lại cho ngươi một phần lễ vật, hi vọng ngươi thích. Chẳng phải ngươi muốn biết ta rời đi bằng cách nào ư? Giờ ta làm cho ngươi xem, có lẽ ngươi phải mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ ràng.”
Theo hắn tiếng nói chuyện của hắn, chợt thấy nước bùn trong đầm lầy lăn lộn, lốc xoáy vừa mới biến mất lại tái hiện.
“Vô Hoa Chi Môn?”
Đan Ba ngạc nhiên.
Đây là ý gì?
Chỉ thấy không trung đột nhiên xuất hiện mấy bóng người, đột nhiên lao tới mặt Vô Hoa Chi Môn kia, chính là Tô Trầm, Hạ Húc, Dạ Mị, người giấy, Thạch Minh Phong cũng đã được nhắc nhở, lập tức vút lên bay về phía Vô Hoa Chi Môn.
Đây là đang tự sát tập thể?
Đan Ba quả thực không thể tin vào mắt mình.
Khắc sau, thân ảnh năm người kia đã biến mất trong Vô Hoa Chi Môn.
Chỉ là lần này, trong Vô Hoa Chi Môn không thấy xuất hiện xúc tu to lớn khủng bố, chỉ có một phiến xanh thẳm thâm u như gợn sóng trên mặt hồ.
Tùy theo năm đạo thân ảnh lóe lên, Vô Hoa Chi Môn ầm ầm sụp đổ, hóa thành một phiến gợn sóng màu xanh thẳm lan tràn ra.
Nương theo gợn sóng bao phủ là một tiếng hét giận dữ khôn cùng:
“Tô Trầm, đừng chạy!”
Tùy theo thanh âm đó là một cơn gió lốc đen ngòm gào thét mà tới.
“Yêu thú cấp Lĩnh Chủ? Mẹ nó!”
Đan Ba đột nhiên biến sắc, biết lần này phiền phức to rồi.
Ầm Ầm Ầm Ầm!
Liên tục năm tiếng vang, năm bóng người rơi rớt từ giữa trời, lăn lộn trên thảm cỏ.
“Ai ui!”
Dạ Mị đẩy Tô Trầm đang đè trên người mình ra, miệng kêu:
“Sao lối ra lại ở trên không trung?”
Ngửa đầu nhìn lên, chỉ thấy cánh cửa không gian truyền tống cách ba trượng trên đỉnh đầu đang chậm rãi biến mất. Đối với nguyên sĩ mà nói, độ cao như thế không tính là gì, nhưng trong quá trình truyền tống người ở trong đó khó mà chưởng khống nguyên lực được, dẫn đến kết quả là năm người đều bị ngã sấp mặt trên đất.
Tô Trầm vừa khéo nện lên thân Dạ Mị.