Chương 809 Dẫn sói vào nhà (Hạ)
Chính vì là bảo vật không gian, nên thứ này không thể đặt trong nguyên giới, bằng không không gian xung đột, nguyên giới tất hủy.
Khắc này thấy được chúng, lão xuyên sơn giáp cũng giật mình không nhỏ, chẳng lẽ bệ hạ đã hạ thủ với Nha vương rồi? Không ngờ Vô Cốt cũng không tránh được.
Không, làm sao có khả năng là bệ hạ ra tay, nhất định là Bạo tộc phản kháng quá mạnh, hai vị yêu vương bất hạnh vẫn lạc, lão tổng quản nghĩ.
Hắn tự động não bổ toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, thế nên không cần Tô Trầm phải giải thích cái gì. Đang muốn đón lấy bảo vật, Tô Trầm lại nói:
“Tổng quản đại nhân cẩn thận, Liệt Khung Chi Vũ này bị rót vào lượng lớn năng lượng không gian, lúc nào cũng có thể dẫn đến không gian bạo phát, vì vậy bệ hạ mới dùng Lưu Quang Bí Ngân phong cấm. Nhưng vì Lưu Quang Bí Ngân cũng xuất hiện tổn thất, lực độ phong cấm không đủ, cần người mang theo tâm pháp đặc biệt phụ trợ.”
“Tâm pháp gì?”
Lão tổng quản hỏi. Hắn không hề hoài nghi về cấm chế không gian, Liệt Khung nha vương nếu đã bị Yêu Hoàng ám toán, vậy trước khi chết hắn động chút tay chân lên mệnh vũ cũng là điều hợp lý.
Tô Trầm trực tiếp nói ra tâm pháp, không hề có ý giấu làm của riêng. Tâm pháp hắn đưa ra cũng không giả, là một bộ pháp môn phong cấm không gian suy diễn ra thông qua công thức Bố Lỗ Khắc, không quá thực dụng, bởi vì cực kỳ rườm rà khó luyện, nhưng dùng trong tình cảnh hiện tại lại vô cùng thích hợp.
Lão tổng quản nghe mà váng đầu hoa mắt, biết căn bản không phải thứ mình có thể học được trong thoáng chốc, liền nói:
“Thôi đi thôi đi, tâm pháp này không phải giây lát là có thể thành, ngươi theo ta đưa đồ vật vào bí khố vậy.”
“Vâng.”
Tô Trầm cung kính trả lời.
Đám người Thạch Minh Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, không trách Tô Trầm có nắm chắc như vậy, hóa ra hắn đã chuẩn bị chu đáo hết cả.
Bọn hắn không khỏi cảm thông cho lão tổng quản.
Lão xuyên sơn giáp, ngươi đây là đang dẫn sói vào nhà đó.
Tiến vào Yêu Hoàng cung, cùng theo lão xuyên sơn giáp một đường hành tẩu, sau một hồi quẹo trái quẹo phải, bọn họ đi tới một tòa đại sảnh.
Trước cửa chính đại sảnh có một con tê yêu hình thể siêu cấp cự đại nằm sấp, chính đang ngủ say, hách nhiên cũng là cấp Lĩnh Chủ.
Lão quản gia khom người chào tê yêu:
“Giáp Nghiệp cầu mở cửa.”
Thế là tê yêu kia mở mắt ra nhìn xuống lão quản gia:
“Hóa ra là lão tổng quản, có chuyện gì à?”
“Bệ hạ đưa về rất nhiều bảo bối từ tiền tuyến.”
Lão quản gia trả lời.
“À, vậy thì tiến vào đi!”
Nói rồi dịch sang bên cạnh vài bước.
Mở cửa lớn ra, một hành lang dài đen thui hiện lên trước mắt.
“Đi theo ta, nhớ theo sát bước chân ta, tuyệt đối đừng đi nhầm.”
Lão quản gia dặn Tô Trầm.
“Vâng.”
Nói rồi lão quản gia tiến vào trong hành lang.
Tô Trầm cẩn thận bước theo, ngầm nhớ bộ pháp. Một lát sau đã đi ra hành lang, nhìn thấy mình đưa thân vào trong một mảnh bí khố đâu đâu cũng có kỳ trân dị bảo.
Lão xuyên sơn giáp cười nói:
“Đoạn hành lang này bố trí tầng mười tám nguyên cấm, hung hiểm dị thường, một khi đi nhầm, ta cũng cứu không được, có thể nói là then chốt trấn thủ bảo khố. Chẳng qua quá cửa ải này liền không sao.”
Tô Trầm thầm mắng lão già giảo hoạt.
Hành lang này quả thực nguy hiểm trùng trùng, nhưng nơi thực sự trấn thủ bảo khố lại là mặt tường khách sảnh kia. Song nếu ai đó cho rằng bảo khố chỉ có hai tầng thủ vệ thì lầm to, thật ra trước khi tiến vào phòng khách còn có hai nơi tràn ngập cơ quan cấm chế tương tự. Hơn nữa trong bí khố này cũng không hề an toàn như vẻ ngoài. Chí ít Tô Trầm có thể cảm nhận được có cấm chế ẩn giấu dưới mấy dạng bảo vật trong đó.
Những cấm chế này không phải trải rộng dưới mỗi kiện bảo vật, mà chỗ có chỗ không, hư hư thật thật, rất là khó choi.
Nhưng đấy vẫn chưa phải là thủ đoạn phòng vệ sau cùng.
Tô Trầm nói:
“Tổng quản đại nhân, bệ hạ có bàn giao, Liệt Khung Chi Vũ quý giá dị thường, nhất định phải được bảo vệ ở cấp bậc tối cao.”
“À”
Lão xuyên sơn giáp thoáng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ngươi xoay người.”
Tô Trầm xoay người lại, lão xuyên sơn giáp không biết sờ sờ ở góc nào, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, một bên vách tường bí khố mở ra, lộ ra một gian nhà kho nhỏ hơn.
Lão xuyên sơn giáp nói:
“Thả đồ ở chỗ này đi.”
“Vâng.”
Tô Trầm cung cung kính kính đi tới, thả xuống Liệt Khung Chi Vũ.
Thả xuống xong lại không rời đi, mà tiếp tục niệm niệm đôi lời, chợt thấy trên Lưu Quang Bí Ngân nổi lên từng điểm quang huy, sau đó dần dần nhạt đi.
Lão quản gia ngạc nhiên nói:
“Ngươi đang làm cái gì?”
Hắn dù là yêu thú cấp Lĩnh Chủ, lại được Yêu Hoàng đề bạt mà nên, một đời hầu hạ Yêu Hoàng bệ hạ, trí tuệ không thấp, kiến thức lại cực thấp, chủ yếu am hiểu chuyện quản lý gia sự, xử trí tạp vật, đối với bí thuật không gian huyền ảo thì hoàn toàn không biết.
Tô Trầm trấn định trả lời:
“Giải trừ Lưu Quang Bí Ngân, vật này có thể phong cấm không gian, có tác dụng cực lớn ngoài chiến trường tiền tuyến, bệ hạ muốn ta mang nó về.”
“Vậy Liệt Khung Chi Vũ kia xử lí thế nào?”
Lão quản gia hỏi.
“Ta sẽ lưu lại một chút Lưu Quang Bí Ngân, vừa đủ bao trùm là được, trong khoảng thời gian này chỉ cần đừng chạm vào nó là sẽ không sao. Chờ bệ hạ trở về rồi sẽ tự thân xử lý.”
Tô Trầm trả lời.
“Hóa ra là vậy.”
Lão quản gia có vẻ hiểu ra, không hỏi gì thêm.
Tô Trầm tiếp tục thi pháp, lát sau phần lớn Lưu Quang Bí Ngân bị thu hồi, chỉ để lại một màn bạc mỏng bao trùm Liệt Khung chi vũ. Tô Trầm lại đánh thêm vài đạo cấm chế lên đó, làm xong mới thở phào một hơi, nói:
“Được rồi.”
Xong xuôi hết thảy, Tô Trầm liền theo lão tổng quản rời khỏi bí khố, một đường quy quy củ củ, không có hành động nào vượt quy.
Đi ra khỏi bí khố, lão tổng quản nói với Tô Trầm:
“Liệp Yểm, ngươi một đường bôn ba khổ cực về đây, còn phải bảo hộ bảo vật, hẳn cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi trước mấy ngày rồi đi.”
Tô Trầm nghiêm mặt nói:
“Bệ hạ còn chờ ta đưa Lưu Quang Bí Ngân trở lại, không dám sai lầm.”
“Nếu đã thế, vậy ta cũng không cường lưu.”
Từ biệt lão xuyên sơn giáp, Tô Trầm đi gặp Thạch Minh Phong. Lúc này Thạch Minh Phong và Dạ Mị chính đang tán gẫu cùng một đám yêu thú ở hậu hoa viên.
Chỉ nghe Dạ Mị nói:
“Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta tung ra Ngân Nhận Liên Trảm, đương trường trảm sát tên Bạo tộc kia...
Tiểu yêu bàng thính ngạc nhiên nói:
“Hồng hồ không phải giỏi nhất là mị hoặc ư? Liếc mắt đưa tình, vũ mị nhân tâm, am hiểu nhất là khống chế, sao lại biết Ngân Nhận Liên Trảm? Ngân Nhận là thứ gì? Hồng hồ không phải dùng Huyết Hồ trảo à?”
“Hả...”
Dạ Mị nhất thời nghẹn lời, nhìn nhìn Thạch Minh Phong.
Thạch Minh Phong vội nói:
“Hồng hồ tuy am hiểu mị hoặc, nhưng đó là quân trận đối chiến chứ đâu phải bình thường, chỗ nào cũng có đao quang kiếm ảnh, không cho phép ngươi mị hoặc người khác. Ngươi mị hoặc được một tên, bên cạnh đã có người nhào lên chém nát ngươi rồi. Thế nên Hồng Mị cũng thường phải vật lộn cận chiến. Còn Ngân Nhận... Đó là ngân nguyệt loan đao được từ Bạo tộc.”