Chương 810 Lục bảo (1)
“À, thì ra là vậy.”
Chúng yêu bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng rồi, chính là như vậy.”
Dạ Mị vỗ tay nói:
“Tên Bạo tộc kia bị ta trảm sát xong, lúc đó lại có ba tên Bạo tộc đồng thời vây tới, Hồng Hồ ta là tồn tại cỡ nào, một chiêu Hoành Thiên Huyễn Nguyệt Vô Hình Đao liền chém tục toàn bộ bọn chúng.”
“Hoành Thiên Huyễn Nguyệt Vô Hình Đao? Đây là đao pháp gì?”
“Nghe rất giống đao pháp Nhân tộc.”
“Hồng hồ sao lại biết đao pháp Nhân tộc?”
Chúng yêu lần nữa nghị luận.
“Cái này...”
Dạ Mị lại nhìn Thạch Minh Phong.
Thạch Minh Phong thở dài:
“Các ngươi cũng biết, hồ giỏi mị hoặc. Mị hoặc có thể là Bạo tộc, cũng có thể là Nhân tộc, có thể dùng để giá ngự, cũng có thể dùng để học tập. Hồng hồ hiếu học, có một lần mị hoặc một tên Nhân loại, liền từ chỗ hắn học được một ít nguyên kỹ bí pháp của nhân loại.”
“À, thế hả.”
Chúng yêu lần nữa gật đầu.
Dạ Mị tiếp tục nói:
“Cứ thế một đường giết tới, ta liên tục lập công, sau đó liền được Yêu Hoàng bệ hạ phái lại đây cùng Tô Trầm chấp hành nhiệm vụ.”
“Tô Trầm là ai?”
Một yêu hiếu kỳ.
“À!”
Dạ Mị giật mình:
“Ta nói Tô Trầm à?”
Chúng yêu đồng loạt gật đầu.
“Các ngươi nghe lầm không đấy?”
Chúng yêu đồng loạt lắc đầu.
Dạ Mị lại nhìn Thạch Minh Phong.
Thạch Minh Phong thở dài:
“Không phải Tô Trầm, là Thâu Thành (đầu hàng). Liệp Yểm vốn tên là Thâu Thành, đến sau gặp phải Bạo tộc mới biết thì ra Thâu Thành có nghĩa là đầu hàng. Ta đường đường Thú tộc, sao có thể đầu hàng chịu thua, thế nên Thâu Thành liền đổi tên Liệp Yểm, ý là săn thú mộng yểm. Chúng ta là lão hữu của Liệp Yểm, thế nên thỉnh thoảng lại gọi tên cũ của hắn.”
Dạ Mị thở dài một hơi:
“Đúng đúng chính là ý này, lão Thạch...”
“Khặc khặc!”
Thạch Minh Phong cuống cuồng ho khan.
Dạ Mị kịp thời chuyển lời:
“Thành thật mà nói... Ta cũng định giải thích cho các ngươi nghe, chỉ là đều bị Ám Trùy cướp lời.”
Thạch Minh Phong nhìn nàng, khóc không ra nước mắt, cô nãi nãi ngươi có thể đừng nói chuyện nữa được không.
Đúng lúc này Tô Trầm tiến lại:
“Xem ra các ngươi ở đây cũng không tệ lắm nhỉ.”
Thấy Tô Trầm trở về, Thạch Minh Phong hớn hở nghênh đón:
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
“Làm sao, nàng lại gây họa?”
Tô Trầm hỏi.
Thạch Minh Phong nghe mà thiếu chút chảy cả nước mắt:
“Ngươi mau để nàng câm miệng đi, không thì chúng ta đừng mong sống sót rời đi.”
Lời Tô Trầm còn chưa dứt, chợt nghe Dạ Mị từ đằng xa gọi:
“Tô Trầm, ngươi trở về rồi?”
Tô Trầm?
Tô Trầm nghe mà mắt tối sầm lại.
“Là Thâu Thành, ngươi phát âm có thể rõ ràng chút được không!”
Thạch Minh Phong tức giận hô:
“Còn nữa, Thâu Thành đại nhân đã đổi tên Liệp Yểm, đừng dùng cái tên Thâu Thành kia nữa!”
Quay đầu lại nhìn nhìn Tô Trầm:
“Giờ ngươi hiểu rồi chứ?”
Tô Trầm giật mình nhìn Thạch Minh Phong, giơ ngón tay cái lên:
“Ngươi ghê đấy!”
Ra khỏi Phi Hoàng cung, mọi người lập tức đi vội một đoạn đường, mãi tới khi tiến vào một phiến tùng lâm, không nhìn thấy Phi Hoàng cung nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Húc đặt mông ngồi bệt xuống đất:
“Dọa chết ta. Tô Trầm, thương lượng. Lần sau loại chuyện ngụy trang tiềm nhập này đừng kéo Dạ Mị theo, được không? Nàng không thích hợp làm cái này.”
Tô Trầm ngẫm lại tao ngộ lúc trước, gật gật đầu:
“Nàng đúng là không quá thích hợp.”
Dạ Mị quyệt miệng:
“Xin lỗi, nhất thời nói cao hứng nên lỡ mồm.”
Thạch Minh Phong lau mồ hôi trán:
“Ngươi thế mà kêu là nhất thời, rõ ràng là trước giờ luôn như vậy!”
Tô Trầm cười cười:
“Quên đi, rốt cuộc cũng đâu xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta chú ý chút là được.”
Cái chú ý mà hắn chỉ tự nhiên không phải để Dạ Mị chú ý, mà là sau này bản thân nhất định sẽ không để Dạ Mị tham dự loại chuyện tương tự.
Thạch Minh Phong còn chưa hết sợ, tức giận nói:
“Ngươi tâm lý vững thật đấy.”
Tô Trầm nói:
“Được rồi, chốc nữa ta sẽ bù đắp cho ngươi vài món đồ tốt trong khố phòng của Phi Sắc Chi Tâm, thế đã được chưa?”
Nghe nói thế Thạch Minh Phong lập tức hớn hở:
“Ngươi nói đấy nhé!”
Tô Trầm gật đầu:
“Ngoại khố mỗi người ba kiện, ngươi sáu kiện, thế nào?”
“Được!”
Thạch Minh Phong hưng phấn đến độ vỗ đùi đen đét.
Việc này từ kế hoạch đến thực hiện đều là Tô Trầm làm, những người khác chỉ theo góp vui, Thạch Minh Phong có thể được một bộ phận đã thỏa mãn lắm rồi.
“Lúc nào động thủ?”
Hạ Húc cũng hưng phấn hỏi.
“Bây giờ.”
Vừa rời hoàng cung, lập tức động thủ, Tô Trầm đã sớm lên kế hoạch thỏa đáng.
Vừa dứt lời, hắn đã từ trên người lấy ra một khối nguyên cấm bàn.
Đây là khối nguyên cấm trận có mang thuộc tính không gian, có thể dùng dịch chuyển trong phạm vi nhỏ, có điều cần phải xác định tiêu điểm không gian từ trước. Tô Trầm tiềm nhập Bạo tộc tìm Thiên Uy quân, trước khi đi chuẩn bị không ít thủ đoạn chạy trốn, đây chính là một trong số đó.
Có điều bên trong hoàng cung cấm chế rất nhiều, còn bố đại trận phong tỏa không gian, chỉ dựa vào một khối nguyên cấm trận thế này mà muốn tiến vào thì không khỏi buồn cười.
Vào lúc bình thường, đây là chuyện tuyệt đối không khả năng.
Nhưng ngăn không nổi Tô Trầm vừa thả vào trong bí khố một chiếc Liệt Khung Chi Vũ.
Bản thân Liệt Khung Chi Vũ liền là kỳ vật không gian, vốn có năng lực định hướng không gian, ngay cả Phi Sắc Chi Tâm đều thèm nhỏ dãi, đủ thấy hiệu quả ghê gớm cỡ nào. Có nó làm nội ứng, đột phá không gian phong cấm của Phi Hoàng cung không phải điều gì quá khó khăn.
Ghê tởm nhất chính là, lúc rời đi Tô Trầm công khai đánh xuống cấm chế, bố trí ám thủ ngay trước mặt lão xuyên sơn giáp, lão xuyên sơn giáp lại không hề nhìn ra khác thường.
Đương nhiên Tô Trầm dám làm như vậy cũng là nhờ có người giấy mang đến cho hắn lượng tin tức khổng lồ, bằng không sao có thể hốt thuốc đúng bệnh như vậy được.
Khắc này nguyên cấm bàn khởi động, một vòng xoáy không gian nho nhỏ hiện ra, đầu bên kia vòng xoáy chính là trung ương bí khố.
“Tiến!”
Tô Trầm suất tiên xông vào trong vòng xoáy.
Trên giá nội khố, Lưu Quang Bí Ngân phủ trên Liệt Khung Chi Vũ rút đi, năng lượng không gian của Liệt Khung Chi Vũ tỏa ra, kết hợp cùng vòng xoáy không gian, nhờ đó Tô Trầm vừa rơi xuống liền đặt chân ngay trên Liệt Khung Chi Vũ.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, Tô Trầm lật người đáp xuống.
Tiếp đó đám người Thạch Minh Phong Hạ Húc cũng tiến vào theo.
“Oa! Nơi này...”
Còn chưa dứt lời, Dạ Mị đã bị Tô Trầm bịt miệng lại:
“Đừng lớn tiếng, khố phòng này do một con yêu thú cấp Lĩnh Chủ thủ hộ, tuy ta đã bày nguyên cấm ngăn cách, nhưng động tĩnh quá lớn, nó vẫn sẽ phát hiện. Còn nữa, đừng cầm loạn mấy thứ kia, lấy theo thứ tự ta chỉ.”
Dạ Mị sợ hãi mở to hai mắt, gật gật đầu.
Lúc này Tô Trầm mới chậm rãi buông tay, thấy nàng thành thật, hắn mới đi đến một nơi ngóc ngách, nhẹ nhàng phách đả mấy cái, tường ngoài ầm ầm mở ra.
Bí khố của Phi Sắc Chi Tâm vốn có một bộ cơ chế phòng vệ thành thục, nhưng giờ lại Tô Trầm trực tiếp công phá từ bên trong, rất nhiều cơ chế liền mất đi tác dụng.
Bảo vật ở ngoại khố tuy không đáng giá bằng nội khố, nhưng thắng ở số lượng đông đảo.