← Quay lại trang sách

Chương 812 Thấy lợi quên nghĩa

Hiện tại Phi Sắc Chi Tâm đã tấn cấp Yêu Hoàng, Thiên Ca thạch cũng dùng qua nhiều lần, hiệu quả đối với hắn đã không lớn, nhưng dù là vậy hắn cũng không đổi thành bảo vật khác mà vẫn giữ ở chỗ này, có vẻ là làm kỷ niệm.

Kiện cuối cùng là một bình thủy tinh óng ánh.

Thấu qua mặt bình như pha lê có thể nhìn thấy thứ chứa trong bình là máu.

Máu Hoang thú!

Yêu Hoàng là thực lực đỉnh phong của yêu thú, nhưng không phải đỉnh cao trong cảm nhận của chúng.

Dù đứng trên đỉnh núi cao nhất, ngước đầu nhìn lên vẫn còn có thiên không.

Trong tình cảnh đó, nếu muốn tiến thêm bước nữa, thì chỉ có thể nhắm tới tồn tại cường đại hơn mình.

Vì vậy Phi Sắc Chi Tâm nghĩ đủ mọi cách làm ra bình máu Hoang thú này.

Vì nó mà hắn chế tạo 128 trường sát lục, bố cục 31 lần âm mưu, ám hại chôn giết hàng triệu sinh mệnh đồng tộc và dị tộc!

Có thể nói, sáu trọng bảo nơi đây, mỗi kiện đều khiến Yêu Hoàng phí đại khí lực, đại thủ đoạn, đại đại giá, bó lớn thời gian cùng tinh lực mới có thể giành được. Chúng không chỉ là đồ sưu tầm, mà còn là huân chương cho những chiến công rực rỡ, tượng trưng cho uy quyền vô địch của Phi Sắc Chi Tâm.

Mà hiện tại, hết thảy những huân chương này đều thuộc về Tô Trầm, bao gồm cả Vô Cương thổ, đến một sợi lông Tô Trầm cũng không tính chừa lại cho Phi Sắc Chi Tâm.

Phi Sắc Chi Tâm không phải một tên Yêu Hoàng am hiểu nguyên cấm, chính xác mà nói thì toàn bộ Thú tộc không có ai am hiểu phương diện này —— làm Thú tộc, dù bọn hắn là Yêu hoàng đã mở ra trí tuệ, thì sức sáng tạo vẫn xa xa không bằng Nhân tộc, thậm chí không bằng trí tộc.

Mà nguyên cấm lại là thể hiện của sức sáng tạo.

Chính vì vậy, tuy bảo vật trong nội khố đều có hạ nguyên cấm, nhưng dù là kẻ không sở trường nguyên cấm như Tô Trầm cũng có thể phá giải.

Sau khi nhẹ nhàng lấy đi hết thảy bảo vật, Tô Trầm đi tới ngoại khố.

Mọi người còn đang hưng phấn lượm bảo bối.

Bảo vật ở ngoại khố tuy không có giá trị liên thành như trong nội khố, nhưng thắng ở số lượng đông đảo, chỉ riêng nguyên tinh cấp Yêu vương đã có bảy chiếc, tất cả đều không hao tổn.

“Huyết Vũ Chi Tâm, Liệp Ma Chi Nha, Thâm Hải Tù Y, Lược Đoạt Chi Vụ... Trời ạ, nhiều thứ tốt thế này, ta điên mất thôi!”

Tuy rằng Tô Trầm lần nữa cảnh cáo thanh âm nhỏ chút, Hạ Húc vẫn không kềm chế được phát ra tiếng hô hưng phấn.

Những cái tên hắn vừa báo ra đặt ở quốc độ Nhân tộc đều là bảo vật có thể dẫn lên vạn người tranh đoạt, nhưng ở đây lại như hàng vỉa hè tùy tiện đặt trên giá, mặc ngươi vơ vét. Cảm giác này sung sướng đến độ không cách nào diễn tả bằng lời, dù không thuộc về mình cũng không kìm được tình tự hoan hỉ trong lòng.

Tô Trầm bắt đầu giải nguyên cấm của mấy món bảo vật trong ngoại khố, sau đó lần lượt lấy chúng đi.

Mấy món bảo vật ngoại khố được bố trí nguyên cấm cũng là bảo vật hàng đầu trong ngoại khố.

Chiến Ý Chi Linh, Khủng Cụ Hắc Yểm, Tử Hinh thảo, Mộng Yểm cốt… vân vân, cứ thế bị Tô Trầm bỏ hết vào trong túi.

Rất nhanh bảo vật trong bí khố đã bị cướp đoạt sạch sẽ, Tô Trầm cầm lên túi Toái Tâm Ma cốt phấn cuối cùng, nói:

“Được rồi, giao hết đồ ra đây. Mỗi người các ngươi có thể giữ lại ba kiện, lão Thạch sáu kiện.”

Nói xong, lại không thấy ai phản hồi.

Tô Trầm sững sờ, quay đầu nhìn lại, chợt thấy Hạ Húc cũng đang nhìn mình.

“Làm sao?”

Tô Trầm hỏi.

Hạ Húc nuốt một ngụm nước bọt:

“Tô Trầm, ngươi đã kiếm được nhiều lắm rồi, trọng bảo trong nội khố đều là của ngươi, đồ trong ngoại khố này lại chỉ cho chúng ta ba kiện, có phải hơi ít không?”

Tô Trầm híp mắt:

“Vậy ý ngươi là...”

Hạ Húc giơ lên nguyên giới trong tay:

“Hay là thế này, đồ trong ngoại khố chia theo đầu người, người giấy là thủ hạ của ngươi, tương đương với ngươi đã có một phần, số còn lại ba người chúng ta chia đều, được không?”

Tô Trầm không hồi đáp mà quay sang nhìn Thạch Minh Phong và Dạ Mị.

Thạch Minh Phong cau mày không lên tiếng, ý kiến này hiển nhiên không phải hắn đề ra, nhưng rõ ràng ý kiến Hạ Húc đã khiến hắn động tâm. Nếu Hạ Húc đã nhảy ra muốn được phân nhiều một chút, hắn cũng không ngại nghe xem Tô Trầm sẽ nói thế nào.

Về phần Dạ Mị thì chính đang ngắm khối Phong Lam thủy tinh trong tay đến mê mệt, đồng thời còn cắn ngón tay tính toán xem tiếp sau nên tuyển hai thứ nào, hoàn toàn không để ý Hạ Húc nói cái gì.

Vậy là Tô Trầm đã hiểu, hắn cười nói:

“Nếu ta nói không được thì ngươi định làm gì?”

Hạ Húc không đáp mà nhìn về phía Thạch Minh Phong:

“Thạch lão đại, đây là lượng tài phú khổng lồ, ngươi ủng hộ ta chứ?”

Thạch Minh Phong suy nghĩ một lát rồi đáp:

“Tô Trầm, ai cũng có phần, tốt xấu gì chúng ta cũng tham dự lần hành động này, cho nhiều một chút không tính quá mức. Đương nhiên, đến cùng cho bao nhiêu, mọi người hoàn toàn có thể thương lượng mà.”

Thạch Minh Phong khéo đưa đẩy, vừa không đắc tội Tô Trầm, lại cũng không phản đối đề nghị của Hạ Húc.

“Vậy trước tiên giao ra đây, sau đó lại thương lượng.”

Tô Trầm đưa tay ra.

Hạ Húc thu hồi nguyên giới:

“Ta cảm thấy vẫn nên thương lượng trước thì hay hơn.”

“Nếu ta nhất định phải muốn ngươi giao ra ngay bây giờ thì sao?”

Tô Trầm hỏi.

Hạ Húc cười cười:

“Tô Trầm, ta biết ta không phải đối thủ của ngươi, chẳng qua nếu Thạch lão đại không ra tay, ta chống đỡ mấy chiêu hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa trong bí khố này, đến tiếng nói chuyện đều không thể quá lớn, một khi động thủ, e rằng...”

Tô Trầm nheo mắt lại:

“Thì ra lòng tin của ngươi đến từ chỗ này? Ngươi cảm thấy ta không dám ra tay với ngươi? Sợ kinh động chó giữ cửa?”

“Lẽ nào ngươi dám?”

Hạ Húc hỏi ngược lại.

Tô Trầm không hồi đáp mà nhìn chăm chăm Hạ Húc.

Một lúc lâu sau.

Hắn nói:

“Lúc ở Tây Lai Nạp cổ bảo, ngươi lẻn vào trong bảo nhưng không cẩn thận bị Sa Khắc phát hiện, lúc ấy tất cả mọi người đều muốn từ bỏ ngươi, là ta tiềm nhập vào cứu mạng ngươi.”

“Đúng!”

Hạ Húc gật đầu:

“Chẳng qua lúc ngươi chiến đấu cùng Sa Khắc, ta cũng đã động thân đứng ra, đả thương Sa Khắc, cứu mạng ngươi, điểm này không giả, đúng chứ? Vì vậy ta không nợ nần gì ngươi.”

Tô Trầm gật gật đầu:

“Quả nhiên mỗi gia hỏa vong ân phụ nghĩa đều có thể tìm ra lý do để che đậy hành vi của mình, ta không lạ gì.”

Khuôn mặt Hạ Húc thoáng vặn vẹo:

“Vong ân phụ nghĩa? Ngươi thu được năng lực huyết mạch từ trong huyết mạch ta, nắm giữ khả năng hóa hình ngụy trang, tại sao ngươi không nói? Ngươi cứ thế lấy không năng lực Huyết Hà của ta, dùng để cường đại bản thân, dùng để biếu tặng người khác, tại sao ngươi không nói? Ta coi ngươi là bạn, vì vậy mới cùng Dạ Mị Thạch lão đại ngàn dặm xa xôi đến tìm ngươi, muốn cùng ngươi làm giao dịch, kết quả thì sao? Ngươi lại lợi dụng chúng ta tiến vào Yêu Hoàng cung, đạt được lợi ích, sau đó như đuổi ăn mày cho đi vài món, ngươi cảm thấy làm vậy là bằng hữu?”