Chương 813 Không gian liệt sát (1)
Tô Trầm nhẹ nhàng lắc đầu:
“Ta không muốn giảng đạo lý gì với ngươi. Mặc dù ta có thể nói cho ngươi, không có ta, huyết dịch của ngươi chẳng có chút nghĩa lý gì. Kế hoạch trộm Yêu Hoàng cung cũng sớm được vạch ra trước khi các ngươi đến, có các ngươi hay không ta đều sẽ chấp hành, nhưng những điều này ta đều không muốn tranh luận cùng ngươi. Cái đó không có ý nghĩa. Trọng điểm bây giờ là ngươi cho rằng ta không dám ra tay với ngươi, đúng chứ?”
Lúc này Dạ Mị đã giải thoát khỏi chứng khó mà lựa chọn, nhìn thấy Tô Trầm đột nhiên đối đầu cùng Hạ Húc, chính đang muốn hỏi, lại bị Thạch Minh Phong kéo ra sau.
Đây là ý đồ không cho Dạ Mị dính líu việc này, quan trọng hơn là bắt một con tin.
Cho tới bây giờ, trạng thái tâm lý của Thạch Minh Phong vẫn cực mâu thuẫn.
Lăn lộn trong Vĩnh Sinh Điện Đường lâu rồi, kỳ thực không còn phân chia thành người tốt hay người xấu, chỉ có lựa chọn lợi ích.
Đối với Thạch Minh Phong mà nói, Tô Trầm là đối tượng đầu tư cực có tiềm lực, là bằng hữu không hề tệ, nhưng những thứ đó so với bảo tàng Yêu Hoàng thì rõ ràng kém xa. Thế nên dưới điều kiện cho phép, hắn không ngại trở mặt thành thù.
Chuyện như vậy từ cổ chí kim có rất nhiều, nào có đạo lý bạn của người khác thì có thể trở mặt vì tiền, còn bạn của Tô Trầm thì không được.
Nhưng chuyện thế này nhất định phải có nắm chắc mới được.
Thạch Minh Phong là người hiểu rõ Tô Trầm, vì thế hắn sẽ không dễ dàng trở mặt.
Dù hắn là Diêu Quang cũng vậy.
Đừng nói Tô Trầm, chỉ riêng người giấy đã khó đối phó lắm rồi.
Hạ Húc chịu nhảy ra, vậy là tốt nhất, điều hắn cần làm chỉ là nắm chặt Dạ Mị.
Như thế mặc kệ ai thua ai thắng, chỗ tốt hắn nên đều sẽ không thiếu hắn.
Đúng, tóm lấy Dạ Mị, ngồi nhìn thế cục phát triển, đây là cách nghĩ của Thạch Minh Phong.
Ở trong này, không có nghĩa khí với bằng hữu, chỉ có cân nhắc với thế cục và ra tay đúng thời điểm.
Ngao cò tranh nhau ngư nhân đắc lợi, Thạch Minh Phong hiển nhiên đã quyết định chủ ý như vậy.
Bên này Hạ Húc còn đang trả lời câu hỏi của Tô Trầm:
“Chẳng lẽ không đúng? Ngươi cũng nói rồi, thủ hộ nơi này là yêu thú cấp Lĩnh Chủ, một khi dẫn nó vào đây, mọi người đều phải chết!”
Tô Trầm thở dài một hơi:
“Ta hiểu rồi, vì vậy nên ngươi cảm thấy ngươi có thể áp chế ta, lấy đi một phần tư bảo tàng ngoại khố. Bởi Thạch lão đại cũng nhờ thế mà được lợi, hơn nữa còn có Dạ Mị vướng tay, nên ngươi không sợ ta truy sát. Đằng nào có một món tài phú lớn như vậy trong tay, dù là tu luyện tới Nhiên Linh chắc cũng đủ rồi, thoát ly Vĩnh Sinh Điện Đường cũng không sợ, cần gì phải quan tâm tới ta? Bằng hữu? Bằng hữu lại tính là gì? Có thể ăn được ư? Là như vậy? Hạ Húc, ngươi là nghĩ như vậy đúng không?”
“Đúng thì đã sao? Đời này không phải ngươi chưa từng bị người bán, đúng chứ? Bởi lợi quên nghĩa, từ cổ chí kim đều có, gia tộc ngươi không phải cũng từng vứt bỏ ngươi vì ngươi mù lòa? Đến người nhà đều trọng lợi khinh tình thì chút giao tình giữa chúng ta có tính là gì? Hơn nữa ta muốn cũng không nhiều, chỉ một phần tư bảo tàng, không quá phận a!’
Hạ Húc cắn răng đáp.
Tô Trầm gật đầu:
“Đúng là không quá phận, có điều đó cũng là bởi ngươi không còn lựa chọn nào khác. Dù sao nhiều người như vậy ở chỗ này, một mình ngươi ăn không vô. Mà chỉ cần ngươi chịu phân chỗ tốt cho mọi người, mọi người tất nhiên sẽ ủng hộ ngươi.”
“Ta còn lâu mới ủng hộ...”
Dạ Mị muốn lên tiếng, lại bị Thạch Minh Phong ấn chưởng lên đầu vai, một cỗ lực lượng ép tới, nói không ra lời.
Tô Trầm dường như không biết, chỉ nói:
“Ngươi nghĩ rất hay, có điều ngươi vẫn phạm phải hai sai lầm.”
“Ta không muốn nghe ngươi giải thích hai sai lầm đó là gì, chỉ cần ngươi tránh đường, để lão tử mang theo nguyên giới rời đi là được!”
Hạ Húc không nhịn được nói, hắn không hứng thú chơi trò vấn đáp với Tô Trầm.
Đáng tiếc Tô Trầm lại không có ý buông tha hắn.
Tô Trầm nói:
“Tốt nhất ngươi nên nghe cho hết, bởi vì ta nói rồi, ta không thể nào đáp ứng ngươi, dù ngươi dùng Yêu Hoàng cung uy hiếp cũng vô dụng. Ngươi tưởng rằng ta sẽ sợ tranh đấu dẫn tới xuyên sơn giáp, ngươi mười phần sai, ta không sợ. Bởi vì ta vốn muốn chế tạo động tĩnh để cho hắn biết.”
“Ngươi nói cái gì?”
Hạ Húc chấn kinh, ngay cả Thạch Minh Phong Dạ Mị cũng sửng sốt.
Khiến lão xuyên sơn giáp biết? Đùa gì thế.
“Thật sự.”
Tô Trầm gật đầu:
“Ngươi đã quên vì sao ta tới biên hoang rồi ư?”
“Không phải vì tài nguyên sao?”
Hạ Húc ngơ ngác hỏi.
Trong mắt Tô Trầm lộ ra vẻ đồng tình:
“Tài nguyên chỉ là thủ đoạn, khoách đại thú triều mới là mục đích!”
Nghe nói thế, sắc mặt Thạch Minh Phong lập tức đại biến.
Thoáng chốc hắn liền hiểu Tô Trầm không phải đang đùa.
Tại sao Tô Trầm tới Thú tộc? Kỳ thực hắn đã sớm nói cùng Thạch Minh Phong Hạ Húc, chỉ là bọn hắn không ai để ở trong lòng.
Tô Trầm rất rõ ràng mục đích của mình.
Ngay từ đầu mục đích của hắn là vì khuếch đại thú triều.
Khuếch đại thú triều?
Kích thích Thú tộc, kích nộ Thú tộc.
Cướp đoạt tài nguyên chỉ là thủ đoạn nhằm đạt đến mục đích này, từ đầu đến cuối, đây chỉ là thủ đoạn, là sản phẩm phụ của hành động, chứ không phải mục tiêu chủ yếu.
Cướp bóc Yêu Hoàng cung cũng là vì mục đích này, hơn nữa còn chiếm vị trí then chốt trong toàn bộ kế hoạch.
Thử nghĩ mà xem, một khi Phi Sắc Chi Tâm chính đang tứ ngược trong lãnh địa Bạo tộc biết sào huyệt của mình bị người cướp bóc, bảo tàng mấy trăm năm bị người bưng cả ổ, hắn sẽ nghĩ thế nào? Sẽ nổi giận đến đâu?
Không chút nghi ngờ, tùy theo đó thú triều sẽ nhanh chóng khuếch đại mấy lần, mặc kệ là để hả giận hay để bù đắp tổn thất, Phi Sắc Chi Tâm tất sẽ không sớm kết thúc trận thú triều này.
Cứ vậy, áp lực lên vai Bạo tộc đột tăng, áp lực trên vai Thiên Uy quân liền biến nhỏ.
Nếu muốn làm được điểm này, Tô Trầm nhất định không thể nào là cướp bóc trong thinh lặng —— lão xuyên sơn giáp không có chuyện gì thì sẽ không tới bí khố, trên lý thuyết chỉ cần không thả bảo bối vào trong này, mấy tháng không người phát hiện dị thường trong bí khố cũng không biết chừng.
Đây không phải điều Tô Trầm muốn.
Thế nên hắn nhất định phải kinh động Yêu Hoàng cung.
Hạ Húc dùng cái này để uy hiếp hắn, thật đúng là tìm chết!
“Sai lầm thứ hai của ngươi chính là... Thật ra lấy thực lực của ngươi, không hẳn có thể cản được một chiêu của ta.”
Câu này vừa thốt lên.
Xoạt!
Hắn đã xuất đao.
Đao quang bùng nổ, tóe lên một mảnh tinh mang.
Đó là biểu hiện sau khi nguyên năng kích phát đến đỉnh điểm, từng điểm năng lượng ngưng tụ rèn luyện bạo phát ra lực lượng khủng bố, hình thành nên một phiến tinh quang lấp lánh.
Tinh quang hội tụ thành tinh hà cuồn cuộn quét tới Hạ Húc, chiếu vào con ngươi Hạ Húc, phản xạ quang huy sợ hãi.
“Đừng mà!”
Thạch Minh Phong hét lên một tiếng.
Hắn chỉ kịp hô lên một tiếng như thế, sau đó chỉ thấy đầu lâu bay vút lên.
Một đao!
Chỉ một đao đã chém bay đầu Hạ Húc.