Chương 823 Lấy thân tuẫn quốc (2)
Một tên tướng lĩnh Bạo tộc lập tức thổi lên kèn lệnh trong tay, trong tiếng kêu ô ô, từng đội từng đội Bạo tộc lũ lượt tuôn ra phía sau.
Cùng lúc đó, trong thiên không phía sau thành bảo, rất nhiều độc dịch phi long đột nhiên hiện thân, gào thét lao xuống, phun ra tảng lớn độc dịch màu xanh về phía thành bảo. Bởi phòng ngự tráo của thành bảo đã hủy diệt, độc dịch hoàn toàn không chút trở ngại lọt vào trong thành.
Những độc dịch này rơi lên thân binh sĩ Bạo tộc, cấp tốc ăn mòn thân thể bọn họ, dẫn lên một phiến kêu thét thê lượng.
Dù cho khắc sau liền có tế ti ra tay, phóng thích sương mù trị liệu, thế nhưng vẫn như muối bỏ biển, thương tổn khủng bố mà đàn độc dịch phi long mang đến khiến cho rất nhiều dũng sĩ Bạo tộc cấp tốc tử vong.
“Phát xạ Lôi Hỏa nỏ!”
Trong tiếng gầm cuồng bạo, từng đạo từng đạo trọng nỏ thô to lập loè quang mang lôi hỏa xạ hướng thiên không.
Dưới sức đánh trả từ cung tên khủng bố kia, đàn độc dịch phi long cũng phải chịu thương tổn to lớn. Chúng rít gào rơi rụng xuống, bùng lên một màn mưa máu giữa trời.
Độc dịch phi long hoàn toàn không thối lui, trực tiếp đôi công cùng Bạo tộc, từng con từng con Phi Long rơi rụng, nỏ xa cũng bị phá hủy từng chiếc từng chiếc một dưới sự công kích của độc dịch phi long.
Sau mấy vòng đối oanh, Phi Long còn lại giữa không trung đã không nhiều.
“Đội Thánh điện xuất kích!”
Lần lượt từng thân ảnh khổng lồ bay lên thiên không, toàn thân lóe sáng quang hoa của đồ đằng và nguyên năng, tất cả đều là dũng sĩ thánh điện.
Những dũng sĩ thánh điện cường hãn này như là cọng cỏ sau cùng ép sập đội ngũ độc dịch phi long, độc dịch phi long cứ thế bị cấp tốc diệt sát sạch sẽ.
Dù thế, trên mặt Bạo tộc vẫn không hề có nửa điểm đắc ý. Bọn họ rất rõ ràng, chiến đấu còn xa mới kết thúc.
Phương xa trống trận ầm ầm, tinh kỳ phất phới, làn sương mù màu máu phun trào ra sát triều khủng bố.
Quần thú vẫn đang như thủy triều điên cuồng tuôn động, có vẻ như không đánh hạ tòa thành bảo này liền thề không bỏ qua.
“Bọn chúng điên rồi ư?”
Một tên tướng quân Bạo tộc trẻ tuổi lẩm bẩm nói.
“Bọn chúng đúng là đang phát điên.”
Một thanh âm chỉ huy già nua vang lên từ bên cạnh.
Chủ nhân của thanh âm là một Bạo tộc thể hình cao lớn vĩ ngạn, hắn để râu dài màu trắng rất hiếm thấy, mái tóc hoa râm, là một lão niên Bạo tộc.
Bạo tộc có rất ít chết già, bọn họ xưa nay cuồng dã hung mãnh, một khi tuổi già, lực lượng suy vi tới trình độ nhất định liền sẽ bị tổ chức lại, phát động xung phong về phía kẻ địch. Kẻ địch đó có thể là Thú tộc, Nhân tộc, hoặc là Linh tộc. Dùng sinh mệnh của người già để tranh thủ càng nhiều tài nguyên, giảm thiểu tiêu hao, đây là phương thức sinh tồn của Bạo tộc.
Nhưng tên Bạo tộc trước mắt này lại là một lão giả 100%.
Hắn đã 380 tuổi, dù ở trong Bạo tộc cũng thuộc về cao thọ.
Nhưng một lão giả từ lâu đã tiến vào giai đoạn suy nhược như vậy, lại một mực vững vàng nắm giữ đại quyền, khiến cho vô số dũng sĩ Bạo tộc cam nguyện chịu chết.
Bởi vì hắn là Tát Khắc Nhĩ Liệt Diễm, thân thúc thúc của A Nỗ Bỉ Liệt Diễm bệ hạ, cũng bởi vì hắn là một trong tam đại chiến thần của bộ lạc Liệt Diễm, càng bởi vì dù già, nhưng hắn chưa từng suy yếu.
Hắn là dũng sĩ đồ đằng đỉnh phong, người sáu lần được thánh điện tẩy lễ.
Thực lực của hắn tương đương với cường giả Hoàng Cực Nhân tộc, dù là Yêu Hoàng cũng có thể đấu một trận.
Đồng thời hắn cũng là trí giả ít có trong Bạo tộc.
Tương tự như Đan Ba, thậm chí còn nhiều kinh nghiệm hơn.
Cả đời Tát Khắc Nhĩ trải qua vô số lần tranh đấu, lớn từ đấu tranh cung đình, nhỏ đến đơn nhân quyết đấu, âm mưu, quỷ kế cỡ nào hắn cũng đều trải qua. Hắn từng có ba lần trải qua hiểm nguy sinh tử, cũng từng có trải nghiệm lần nữa đi lên từ tuyệt địa, bại mà không gục ngã, cuộc đời phong phú của hắn có thể kể thành sách, bởi vậy được người ca tụng là Liệt Diễm Chi Thuẫn, Thiết Huyết Chi Tường.
Bạo tộc tin tưởng, chỉ cần có hắn, địa vị Vương tộc của bộ lạc Liệt Diễm vĩnh viễn sẽ không sụp đổ.
Nhưng vị chiến thần này, đối diện với thú triều trước mắt lại có biểu hiện rất là âu lo.
Bởi vì hắn đối mặt chính là Yêu Hoàng!
Tồn tại khủng bố bất luận trí tuệ hay thực lực đều thuộc hàng đỉnh cao nhất trong yêu thú.
Đối mặt với đối thủ như vậy, chiến thần cũng cảm thấy hoảng sợ.
“Hành vi này không hề sáng suốt, Phi Sắc Chi Tâm đang tiêu hao bộ hạ của hắn. Hắn mở rộng địa bàn quá lớn, chiến tuyến quá dài, tương đương với đồng thời khiêu khích nhiều bộ lạc. Tiếp tục đánh như vậy, hắn sớm muộn sẽ bại.”
Một tên tướng lĩnh Bạo tộc nói, trình bày khá là mạch lạc rõ ràng.
Khác với Đan Ba, lão chiến thần tung hoành nhiều năm, không những bản thân tinh khôn nhanh nhạy, trong tay cũng nắm giữ một nhóm thủ hạ đắc lực, trong đó không thiếu kẻ đầu óc sáng suốt, mặc dù không phải thiên tài, chí ít trí lực tiếp cận mức bình thường.
Mà vị tướng quân này phân tích cũng rất đúng chỗ.
Sự cường thế của Thú tộc chỉ như cung giương lên hết cả, cường công bất chấp thương vong tuy khiến bọn chúng công thành đoạt đất cực kì nhanh chóng, nhưng cũng dẫn đến tổn thương đại tăng.
“Trước khi hắn hao hết quân lực, Nam Tiến bảo chưa hẳn có thể chịu đựng được.”
Lại một tên tướng lĩnh Bạo tộc bi phẫn nói.
Nam Tiến bảo chính là tòa pháo đài dưới chân bọn họ.
Sau khi bại trận rút về bắc cương, Bạo tộc từng lập ra lời thề ở chỗ này, xưng tương lai nhất định phải nam tiến, quay về mảnh đất phì nhiêu.
Từ đó về sau, nơi đây được mệnh danh là Nam Tiến bảo.
Nam Tiến bảo là một toà thành trấn quan trọng nhất nằm giữa bắc bộ và nam bộ Bạo tộc, nó không chỉ là trọng trấn vương đô dùng để phòng ngự thú triều mặt bắc, đồng thời cũng là một toà trọng trấn quân sự phòng ngự bộ tộc mặt nam phản loạn.
Nhưng hiện tại, nó đang đối mặt nguy cơ hãm lạc.
“Đúng a, không thủ được.”
Lão chiến thần lẩm bẩm tự nhủ, trong lòng toàn bộ Bạo tộc tại trường không khỏi dâng lên cảm giác ai thương.
Thú triều như biển, điên cuồng đột nhập.
Có lẽ bọn chúng hậu kình có hạn, nhưng nhất định có thể đánh hạ tòa yếu tái này.
“Điện hạ, triệt đi!”
Cuối cùng có tướng quân Bạo tộc nói.
Dù cho Bạo tộc chưa từng chịu thua, nhưng đối diện tình hình trước mắt, còn không bỏ thành rời đi, chỉ sợ hết thảy chiến sĩ đều phải chết.
“Đúng a, chỉ có thể rút lui.”
Tát Khắc Nhĩ thở dài một hơi thật sau, sau đó mới nói:
“Ba Thác, ngươi dẫn mọi người rời đi.”
“Ta?”
Tướng lĩnh tên Ba Thác không khỏi ngạc nhiên:
“Vậy ngài thì sao?”
“Ta muốn lưu lại, cùng sống chết với Nam Tiến.”
Tát Khắc Nhĩ nhàn nhạt nói.
Lời này như lợi kiếm đâm vào trong lòng mọi người.
“Điện hạ!”
Toàn bộ tướng lĩnh Bạo tộc đồng thời hô to.
“Điện hạ không nên vọng động a.”
Ba Thác kêu to vồ tới, ôm chặt Tát Khắc Nhĩ.
Tát Khắc Nhĩ cười cười, ánh mắt nhìn về phương xa vẫn kiên định như cũ:
“Buông tay đi, Ba Thác, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể ôm được ta?”
“...”
Ba Thác lúng túng buông tay.