← Quay lại trang sách

Chương 822 Lấy thân tuẫn quốc (1)

Cương Nham lắc đầu:

“Nhưng có một chuyện ngươi tính sai rồi, đó là ta không phải chỉ có mỗi loại thủ đoạn này.”

“Ngươi nói cái gì?”

Cáp Đắc Lặc sững sờ, trên mặt thoáng hiện vẻ cảnh giác.

Cương Nham đồng tình nhìn hắn:

“Nham tộc thế yếu, ngàn năm tới nay luôn phải dựa vào Nhân tộc che chở để sinh tồn, ngươi không phải không biết. Ta không phủ nhận Nhân tộc nghiền ép Nham tộc, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận, Nhân tộc bảo vệ Nham tộc. Quan trọng nhất chính là, ngươi không thể phủ nhận, Nham tộc không có bất kỳ vốn liếng nào để đối kháng Nhân tộc. Ngươi cho rằng ngươi đã nhìn thấu dụng ý của ta, từ chối ý tốt của ta liền có thể phản kháng Nhân tộc thống trị, nhưng lại quên một sự thực mà chính ngươi cũng biết: Nếu Nhân tộc muốn nô dịch Nham tộc, thật ra không hề cần thông qua sự đồng ý của chúng ta.

Cáp Đắc Lặc biến sắc.

Cương Nham tiếp tục nói:

“Chủ nhân của ta muốn dùng đến Thiên Hà cổ đạo, nhưng không phải không có Nham tộc là không làm được. Ta muốn dùng đến Nham tộc, cũng không phải không dụ dỗ thì không được. Nhưng bất luận ta hay là chủ nhân của ta, chúng ta đều hi vọng dùng phương thức tốt nhất để giải quyết vấn đề. Ngươi có thể cho rằng ta dối trá, nhưng ta phải nói cho ngươi một điều. Thời khắc ngươi từ chối ý tốt của ta, thật ra là chính ngươi đang đẩy mình vào tuyệt cảnh. Ngươi thật sự tin tưởng trốn ở chỗ này... Liền có thể lẩn tránh Nhân tộc điều động?”

Mặt Cáp Đắc Lặc âm trầm như nước:

“Vì vậy, ngươi dự định dẫn Nhân tộc cường hành đối phó đồng tộc của ngươi?”

Cương Nham lắc đầu:

“Ta sẽ không làm vậy, cũng không cần làm vậy. Cáp Đắc Lặc tộc trưởng, ta tôn kính ngươi là tộc trưởng, cho nên mới một mực tận hết khả năng dùng phương thức ôn hòa, nhưng vậy không có nghĩa là ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta.”

“Ngươi nói cái gì?”

Trên thân Cáp Đắc Lặc bùng lên nộ ý, khí thế chiến sĩ Nham tộc đỉnh phong cuốn thốc mà ra.

Cương Nham lại nhìn mà không thấy, bình tĩnh nói:

“Lời ta nói ngươi cũng đã nghe thấy. Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, ta đành phải dựa theo truyền thống của chúng ta mà làm. Cáp Đắc Lặc tộc trưởng, ta muốn khiêu chiến ngươi!”

“Khiêu chiến ta?”

Cáp Đắc Lặc rống to.

“Đúng, khiêu chiến vị trí tộc trưởng của ngươi. Đây là cách làm đơn giản nhất, ít có thương tổn nhất. Cáp Đắc Lặc, ngươi là Nham tộc cường tráng đã tu luyện 180 năm, mà ta chỉ mới bốn mươi tuổi, là hậu bối của ngươi. Nhưng hiện tại, hậu bối này muốn khiêu chiến ngươi, để ngươi, để toàn tộc nhìn xem, phương pháp của ta có chính xác hay không!”

Cáp Đắc Lặc túm lấy cổ áo Cương Nham:

“Ngươi đang tìm cái chết!”

Cương Nham vẫn không nhúc nhích:

“Dù chết, cũng nên chết vinh quang trên sàn quyết đấu.”

Cáp Đắc Lặc hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

Lúc lâu sau, hắn buông tay ra:

“Được, ta cho ngươi cơ hội quyết đấu. Nếu ngươi thắng, ngươi sẽ trở thành tộc trưởng, vận mệnh Cụ Phong Nham tộc do ngươi dẫn dắt. Nếu ngươi thua, ngươi liền chết!”

Cương Nham đấm đấm lên ngực:

“Ta sẽ tuân theo truyền thống, thắng lợi hoặc là tử vong!”

Cáp Đắc Lặc xoay người đạp bước ra ngoài, tiếp đó là tiếng kèn lệnh triệu tập toàn tộc vang lên.

Nghe tiếng kèn lệnh khiến người nhiệt huyết sôi trào kia, Cương Nham cũng đạp bước đi ra.

Ngay thời khắc xuất cốc, hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu hướng Di Dã nói:

“Tiếp tục tu luyện, ta trở về sẽ kiểm tra.”

“Vâng.”

Tiểu Di Dã ngoan ngoãn đáp ứng.

Hắn bèn ngồi nguyên ở đó, lặng lẽ tu luyện dựa theo phương pháp Cương Nham dạy bảo.

Thống khổ, gian nan, nhưng kiên trì.

Bên ngoài rộ lên từng tràng gầm rú, đó là Nham tộc đang hoan hô khen ngợi vì chiến đấu của hai người, nương theo sau là tiếng phong lôi réo vang lúc giao thủ.

Nhưng khắc này, tâm tình Di Dã lại đang lắng đọng, ngưng tụ, chăm chú vận hành.

Rốt cục, hắn cảm nhận được loại cảm giác mà Cương Nham từng nói kia, nguyên năng vốn xa cách, thời khắc này lại trở nên rõ ràng, Di Dã cảm thấy bên người hình như có điểm sáng nho nhỏ đang tự do nhảy nhót.

Đó là nguyên năng ư?

Hắn cẩn thận cảm thụ, dùng làn da của mình đi tiếp nhận, đi bắt giữ, không, là đi hoan nghênh, mở ra tư duy của mình để năng lượng chủ động tiến vào. Trong lòng Di Dã vang lên những lời Cương Nham từng nói.

Thế là hắn cảm nhận được tinh điểm rơi trên cánh tay mình, cứ thế lắng đọng tiến vào thân thể. Giống như một giọt nước hòa vào biển rộng, tự nhiên dung nhập vào trong.

Sau đó nguyên lực hải của hắn chợt Ầm một tiếng, như là ánh nến thắp lên, mang đến cảm giác sáng bừng.

“Ta thành công rồi!”

Di Dã kêu to.

Cương Nham thúc thúc là đúng!

Hắn là chính xác!

Hắn muốn hô to.

Lại phát hiện bên ngoài yên lặng như tờ.

Xảy ra chuyện gì?

Di Dã kinh ngạc quay đầu lại.

Sau đó hắn nhìn thấy, Cương Nham đứng ở cửa động.

Hắn chính đang cười híp mắt nhìn mình, miệng nói:

“Chúc mừng ngươi, tiểu Di Dã, viên hạt giống đầu tiên của tương lai Nham tộc ta.”

Ầm Ầm Ầm Ầm!

Liền một chuỗi năng lượng cuồng bạo oanh nện trên mặt đất, oanh kích ra một loạt vết nứt cự đại như mạng nhện.

Một ít luồng năng lượng cường đại như là dao bén xé nứt mặt đất, lưu lại từng đạo từng đạo thương sẹo khủng bố trên mặt đất.

Dù cho những vết tích này tùy theo năm tháng mà dần dần tiêu trừ, liền lại, nhưng ít ra ở thời khắc này, vết thương nhìn có vẻ rất to lớn, công kích cũng rất khủng bố.

Phóng tầm mắt nhìn ra, đâu đâu cũng có yêu thú đang tung hoành tứ ngược, cuồng bạo cắn nuốt tất cả mọi thứ có thể cho vào miệng.

Ở phía trước bọn chúng là một toà thành bảo to lớn sừng sững như núi.

Đại lượng dũng sĩ Bạo tộc tụ tập trên đỉnh núi, chính đang ngoan cường chống lại yêu thú xâm tập.

Khác với Bạo tộc mà Thiên Uy quân từng thấy trước kia, binh sĩ Bạo tộc trong tòa thành bảo này rõ ràng càng thêm tinh nhuệ, cường hãn. Bọn họ khoác khải giáp đồng bộ, tay cầm cung lớn chế tác từ Thiết Hoa mộc, trên mũi tên bằng kim loại còn bôi lên độc dược.

Đám tế ti thần miếu không ngừng du tẩu trên đầu thành, ngâm xướng âm luật kỳ lạ, lại mang đến hiệu quả thần kỳ, đi tới đâu, sĩ khí các chiến sĩ nơi đó lập tức dâng cao, lực lượng được tăng cường.

Còn có một ít Bạo tộc đặc thù mặc trang phục màu đen cùng đỏ du tẩu trên tường thành, Bạo tộc màu đen tay cầm loan đao, khoái tốc trảm sát từng con yêu thú leo lên tường thành, Bạo tộc màu đỏ thì không ngừng oanh kích lôi minh hỏa diễm, hình thành năng lượng nguyên tố to lớn cuốn thốc tới.

Bạo tộc màu đen là Thất Hồn giả, Bạo tộc màu đỏ là Thủ Hộ giả, đều là Bạo tộc chức nghiệp giả quý hiếm mà Thần Miếu thiên tân vạn khổ mới đào tạo ra được.

Chẳng qua khi Thất Hồn giả chuyên dùng để đối phó Linh tộc đều được phái ra tác chiến, điều này cũng đồng nghĩa với thế lực Bạo tộc đang suy yếu, phải gian nan chống đỡ Thú tộc.

Một tên Vấn Cốt giả quăng mấy chiếc cốt đầu trong tay lên trời, sau khi mảnh xương rớt xuống liền lập tức sấp trên đó nghiên cứu ảo diệu của cốt văn cốt lý.

Sau đó hắn đột nhiên thất thanh kêu lên:

“Phía sau có địch đột kích!”