← Quay lại trang sách

Chương 826 Phong quân (Vua điên) (1)

“Không.”

Tô Trầm lắc đầu:

“Không phải vì chuyện đó.”

“Thế thì vì cái gì?”

Mọi người đồng thanh hỏi.

Tô Trầm đứng dậy thong thả dạo bước qua lại.

Sau đó hắn dừng bước nhìn lên bầu trời trên đầu.

Hồi lâu hắn mới nói:

“Ta và các ngươi không giống nhau. Thiên Uy quân thân ở Bạo tộc, mỗi thời mỗi khắc đều phải chịu đựng cảm giác bị đuổi giết. Đối với các ngươi mà nói, những ngày đêm ở trong lãnh địa Bạo tộc, các ngươi chỉ có sát lục, đào vong, giết người và bị người giết. Các ngươi không dám dừng lâu ở bất kỳ chỗ nào, lúc ngủ cũng không dám an tâm đi ngủ. Dù muốn tới chỗ nào cũng phải suy nghĩ cân nhắc cẩn thận. Trong những ngày qua, chỉ cần một quyết định các ngươi đưa ra là sai lầm, liền khả năng dẫn đến kết cục vạn kiếp bất phục. Mỗi ngày thời gian nghỉ ngơi của các ngươi cực ít, thể lực bị nghiền ép đến cực hạn. Đồ ăn nghiêm ngặt khống chế, thân thể trường kỳ suy yếu mệt nhọc. Rất nhiều binh sĩ không chết trên chiến trường, mà chết trong quá trình không ngừng di chuyển, chết trong bệnh dịch, chết khi đang ngủ... Thậm chí một số binh sĩ còn tự sát.”

“Tháng ngày của binh sĩ không dễ dàng, các ngươi thân là tướng quân, tháng ngày cũng không dễ dàng. Lúc hành quân phải nghiêm hành kỷ luật, lúc dựng trại đóng quân phải suy nghĩ kế hoạch cho bước tiếp theo, lúc tác chiến không chỉ phải chỉ huy chiến đấu, lúc cần thiết còn phải đích thân ra chiến trường. Các binh sĩ phải dùng lực dùng mệnh, các tướng quân càng phải dùng tâm dùng não dùng sức dùng mệnh... Các binh sĩ mệt muốn chết, các tướng quân cũng dày vò muốn khóc.”

“Có thể nói, Thiên Uy quân tuy đánh ra huy hoàng, đánh ra vinh quang trong lãnh địa Bạo tộc, nhưng lại được xây dựng ở trên cơ sở thống khổ và hi sinh vô cùng lớn lao. Dù là vậy, có vài lần các ngươi cũng rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Thậm chí nếu không có ta, các ngươi đã đi đứt. Nhưng dù có ta cũng chỉ là kéo dài thêm chút ngày giờ. Những lương thực ta mang đến giờ chắc hết rồi đúng không? Dù tiết kiệm đến mấy, cố gắng cướp bóc bổ sung đến mấy, nguy cơ tiếp tế mới lại vẫn sắp nảy sinh, đúng chứ?

“Vì vậy, đối với trên dưới Thiên Uy quân mà nói, phiến thổ địa Bạo tộc này thực sự không phải nơi cho người ở. Thế nên các ngươi mong muốn trở về, mong muốn rời đi, thế nên các ngươi mới mong nhớ quê hương."

Câu này quả thực khiến chúng thủ lĩnh không nói được gì.

“Nhưng ta thì khác.”

Tô Trầm nói tiếp.

Hắn nói:

“Ta nắm giữ năng lực ngụy trang, có thể dễ dàng thay đổi hình tượng, hóa thân Bạo tộc. Ta có Ngân Nguyệt thoa, tốc độ phi thiên độn địa cực nhanh, chỉ cần không đụng tới tồn tại cấp bậc đại tù trưởng, ta liền sẽ không việc gì. Đối với ta mà nói, độ khốn khó và nguy hiểm của việc sinh tồn trong lãnh thổ Bạo tộc thấp hơn xa Thiên Uy quân. Không chỉ vậy, thậm chí ngay cả chất lượng sinh hoạt đều không bị hạ thấp. Bởi thân cầm bó lớn tiền, ta hoàn toàn có thể chứa đầy đồ ăn trong nguyên giới, đảm bảo bản thân ăn mười năm không hết. Ta không cần lo lắng tài nguyên, không cần ưu sầu vật tư bổ cấp, cuộc sống vẫn rất vui vẻ. Thế nên, những thống khổ của Thiên Uy quân, đối với ta đều hoàn toàn không tồn tại.”

“Không có uy hiếp hay gian nan về sinh tồn, nhưng về mặt lợi ích, lại xa xa vượt qua ở Long Tang. Nơi đây là lãnh địa Bạo tộc, mỗi một tồn tại đều là kẻ thù. Vậy đồng nghĩa ta có thể làm việc trắng trợn không chút kiêng dè, muốn giết ai thì giết, muốn dùng ai thí nghiệm liền dùng ai thí nghiệm, hoàn toàn không có gánh nặng lương tri hay đạo đức. Không chỉ vậy, ta còn có thể thu được các loại tài nguyên quý hiếm, trắng trợn kiếm lời. Không đề cập tới những thứ khác, chỉ riêng tài nguyên Thiên Uy quân cho ta, những lợi ích thu được từ Thú tộc thì số tài phú đã rất khó để tính toán ra được. Dù ở Long Tang ta cũng có rất nhiều tiền, nhưng đó dù sao cũng là đạo sư cho ta. Mà ở chỗ này, những thứ ta được hết thảy đều là ta nỗ lực kiếm lấy, cảm giác hoàn toàn bất đồng.”

Nói đến đây, Tô Trầm cười lên:

“Cho nên đối với Thiên Uy quân mà nói, nơi này là mảnh đất tai nạn và thống khổ, nhưng đối với ta mà nói, nơi này là mảnh đất phúc vận và cơ duyên. Không chỉ thế, ngay cả nghiên cứu thí nghiệm của ta cũng có tiến triển. Lực lượng linh hồn của ta được đề thăng trên diện rộng, ta đã hoàn thành Vô Cấu tâm pháp, thậm chí ta còn sẽ giúp Bạo tộc đề thăng... Có thể nói, chính đoạn thời gian này khiến ta bất luận là thực lực, tài nguyên hay là hiểu biết đối với thế giới đều có đề thăng cực lớn. Chính điều đó cũng khiến ta hiểu ra, chỉ biết đóng cửa tạo xe là không đủ, đôi lúc chúng ta cần phải đi ra ngoài, đi nhìn xem thế giới càng rộng lớn bên ngoài, như thế mới thu được càng nhiều kiến thức, càng nhiều thành tựu.”

Nói đến đây, Tô Trầm dừng lại một lát.

Sau đó nói:

“Quan trọng nhất chính là, ta có một loại cảm giác.”

“Ta nhất định có thể hoàn thành bí pháp Vô huyết trùng kích Diêu Quang ở đây!”

Cổ Lan bảo.

Hơn hai vạn năm trước, nơi này mới chỉ là một phiến hoang dã nằm ở Vĩnh Đống địa cực, không hề có thứ gì.

Tân Tinh kỷ năm 4.189, Liên Minh Tự Do Nhân tộc phá diệt, Quang Huy vương triều thành lập.

Thị Huyết Bạo Quân Hán Đốn Thiết Vương thừa cơ suất quân đội Bạo tộc tấn công Quang Huy vương triều mới thành lập, nỗ lực cướp đi thiết bị chiết xuất huyết mạch, lại một đầu đâm thẳng vào trong mai phục Cố U Hoàng bày ra, đụng cho bể đầu máu chảy, tổn thất nặng nề. Sau đó tổn thất tám thành đội ngũ, chạy về thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ. Cố U Hoàng suất quân đánh lén, hạ cứ điểm Bạo Phong, Bạo tộc bị ép từ bỏ đại thảo nguyên Cáp Duy Nhĩ, một đường triệt thoái khỏi đại thảo nguyên, thẳng tới mảnh đất cực bắc.

Lúc ấy Bạo tộc đã rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận, đó là nơi hoang vu nhất ở cực bắc, ngay cả chính bản thân Bạo tộc cũng từ bỏ hy vọng sinh tồn.

Đúng thời điểm ấy, kỳ tích phát sinh.

Một tên binh sĩ Bạo tộc trong lúc vô tình ngã vào một địa huyệt nào đó, sau khi xuyên qua một mảnh địa đạo sâu thẳm hẹp dài, hắn nhìn thấy một phiến thổ địa bốn mùa như xuân.

Nơi đó có bầu trời xanh thẳm, hồ nước trong veo, trên thảo nguyên trải đầy thực vật xanh mơn mởn, các loại sinh mệnh vui đùa, phảng phất như cảnh thiên đường.

Từ đó trở đi, vận mệnh Bạo tộc thay đổi.

Bọn họ xưng nơi này là thành Cổ Lan, ở trong ngôn ngữ Bạo tộc có nghĩa là vùng đất thần thánh.

Bắt đầu từ ngày đó, Cổ Lan trở thành thánh địa, quốc đô, miền đất vĩnh hằng cực lạc của Bạo tộc.

Sau khi đi tới Cổ Lan, Bạo tộc bắt đầu quá trình hưng kiến quốc đô dài dằng dặc.

Đoạn lịch sử kiến tạo này trước sau kéo dài ước chừng 1.800 năm, trong quãng thời gian đó trải qua vô số sự kiện chính biến, đổ máu, suy sụp… cuối cùng diễn biến thành một toà đô thành huy hoàng, cũng chính là Cổ Lan bảo hiện tại.

Năm 4.212 Tân Tinh kỷ, đại tướng Bạo tộc Tháp Lý Khắc Đồ Lục Chi Phủ thích sát Thiết Vương ở Cổ Lan, kế vương vị, sử xưng “biến cố Cổ Lan”.