Chương 828 Thôn tính (1)
A Liêu Toa đáp lại bằng phản ứng đầy hưng phấn, nàng hung hăng cắn một cái lên đầu vai A Nỗ Bỉ, hoàn toàn không chút lưu lực, hàm răng sắc bén đến độ sắt thép cũng có thể cắn nát khảm vào trong cơ thịt A Nỗ Bỉ, A Nỗ Bỉ lập tức phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái đến cực điểm.
Hắn điên cuồng chuyển động thân thể, lực lượng nguyên năng như hỏa diễm hừng hực thăng lên, cuốn lấy hai người, hội tụ thành khí lưu cuồng bạo, trong phòng ốc bắt đầu trán phóng quang mang, từng nguyên cấm bắt đầu phát huy tác dụng. Những nguyên cấm tiêu hao lượng lớn tài nguyên quý giá do nguyên cấm sư bố trí xuống ở đây, ý nghĩa duy nhất là để quốc chủ của bọn chúng khi sướng khoái sẽ không vì lực lượng tràn ra quá độ mà ảnh hưởng đến tòa hoàng cung.
Chỉ có điều ngay thời điểm A Nỗ Bỉ sắp đạt đỉnh hưng phấn thì bên ngoài chợt có một tên cận vệ Bạo tộc vội vã tiến vào.
Hắn quỳ rạp xuống, ngoảnh mặt làm ngơ với cảnh tượng diễn ra trước mặt, nói:
“Tây nam cấp báo!”
“Nói!”
Từ trong cổ họng A Nỗ Bỉ chen ra tiếng gầm rống trầm thấp, phảng phất như đang thở mạnh.
“Nam Tiến bảo thất hãm, Tát Khắc Nhĩ điện hạ... Chiến tử!”
Cận vệ khẽ run rẩy nói.
A Nỗ Bỉ dừng động tác lại.
Như một bức tượng cứng đờ ở đó.
Hồi lâu sau, hắn mới lưu luyến rút ra khỏi thân thể A Liêu Toa.
Ngồi xuống.
Hắn nói:
“Đã biết, đi xuống đi.”
Cận vệ như được đại xá lui xuống.
A Nỗ Bỉ Liệt Diễm đặt tay lên đầu gối, uốn cong thân thể, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía trước.
Ngữ khí hắn trầm trọng mà chậm chạp, nói:
“Bạch Dạ, ngươi thấy thế nào?”
Trong bóng tối, một thanh âm từ xa xôi vọng lại:
“Thú triều tuy hung mãnh, nhưng không phải siêu đại thú triều do nhiều vị Yêu Hoàng liên hợp mà thành, mà chỉ mình Phi Sắc Chi Tâm đang phát điên. Tuy thế công của hắn rất mạnh, nhưng nhất định sẽ không kéo dài, Nam Tiến bảo sẽ đòi về được.”
“Ừm. Thế nhưng Nam Tiến bảo thất hãm, thú triều tứ ngược, con dân của ta vẫn đang chịu khổ, mà ta lại hưởng thụ ở chỗ này, có vẻ không tốt lắm. Ta vẫn nên làm chút gì chứ?”
Thanh âm kia liền nói:
“Bệ hạ có thể giết mấy tên tiểu nhân tiết hỏa.”
“À, đó cũng là một ý kiến hay. A Liêu Toa, ngươi chỉ cho ta một mục tiêu đi.”
A Nỗ Bỉ nói.
Vậy là ngón tay của mỹ nữ trên giường rơi lên thân đám thị nữ phía dưới, chỉ vào một người cực xinh đẹp trong đó:
“Nàng đi.”
“Không! Bệ hạ!”
Ầm!
A Nỗ Bỉ phất tay, thị nữ kia tử vong đương trường.
Thu tay về, lúc này A Nỗ Bỉ mới thở phào nhẹ nhõm:
“Giờ ta cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Cánh tay A Liêu Toa vòng trên cổ A Nỗ Bỉ:
“Vậy bệ hạ còn muốn tiếp tục không?”
“Không.”
A Nỗ Bỉ lắc đầu:
“Vừa nãy mới chỉ giải quyết vấn đề Nam Tiến bảo thất hãm, còn vấn đề thân thúc thúc của ta chiến tử còn chưa giải quyết.”
“Vậy bệ hạ lại muốn giết thêm một tên?”
A Liêu Toa nhấp môi đỏ hồng hỏi.
“Lại giết một tên? Làm sao đủ?”
A Nỗ Bỉ khe khẽ đáp.
Không nhìn đám thị nữ run rẩy bên dưới, A Nỗ Bỉ nói:
“Đó chính là thân thúc thúc của ta, lão chiến thần của bộ lạc Liệt Diễm. Tồn tại vĩ đại bồi dưỡng ta, giáo dục ta từ nhỏ. Là hắn, mỗi ngày đều khổ cực huấn luyện ta, rèn luyện ta, khiến ta trở thành dũng sĩ vĩ đại; là hắn, đốc xúc học nghiệp của ta, khiến ta không chỉ học võ, còn phải tập văn; là hắn, lực bài chúng nghị khiến ta trở thành quốc chủ Thiết Huyết chi quốc; vẫn là hắn, giám sát ta, không cho ta trở thành một hôn quân, ngày ngày phải chuyên chú quốc sự...”
A Nỗ Bỉ đột nhiên đứng thẳng dậy, giương cao hai tay:
“Là hắn, thành tựu tất cả mọi thứ hiện tại của ta! Mà bây giờ, hắn chết rồi! Ngươi bảo ta, làm sao có thể...”
A Nỗ Bỉ đột nhiên ngừng lại.
Hắn ngẩng cao đầu, xuyên qua trần thủy tinh nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, sau đó dùng hết toàn lực hô to:
“Ta làm sao có thể không vui!”
“... Làm sao có thể không vui!!!”
“... Làm sao có thể không vui!!!”
“... Làm sao có thể không vui!!!”
Tiếng kêu như sấm rền, một đường Ầm Ầm Ầm truyền ra.
Sau đó A Nỗ Bỉ cười lên ha hả:
“Lão già kia rốt cục chết rồi! Cũng bởi vì hắn ta mới ăn nhiều khổ như vậy, dù đã thành quốc chủ vẫn phải sắc mặt hắn làm việc, đến ngay cả muốn làm tên hôn quân cũng không được. Giờ hắn rốt cục chết rồi, còn ai có thể quản ta?”
A Liêu Toa nhẹ nhàng ngồi dậy:
“Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!”
“Hô!”
A Nỗ Bỉ thở dài một hơi nhẹ nhõm, đưa tay niết lấy cằm nữ nhân:
“Vì vậy, chuyện vui như thế, giết một người làm sao đủ? Nhất định phải giết nhiều chút mới đúng! Càng phải giết một người mà thường ngày ta tuyệt không nỡ giết!”
A Liêu Toa đột nhiên biến sắc:
“Không, bệ hạ!”
“Răng rắc!”
A Nỗ Bỉ đã vặn gãy cổ A Liêu Toa.
Tiếp đó, “Oanh” một trận chưởng phong ập tới, giết sạch toàn bộ nữ nhân ở đây.
Mùi máu tanh nồng tràn ngập toàn trường.
A Nỗ Bỉ hít một hơi dài:
“Thật tốt!”
Sau đó hắn giơ tay điên cuồng gào thét:
“Để bão táp tới càng thêm mãnh liệt chút đi!”
Hắc Kim thành.
Nơi này nằm ở trung tây bộ lãnh địa Bạo tộc, bởi phụ cận sản xuất nhiều hắc kim khoáng mà nổi danh.
Bộ lạc Hạn Chuy thủ hộ giả của tòa thành thị này tuy đã không còn dũng mãnh như tổ tiên của bọn họ lúc trước, thế nhưng dựa vào khu khoáng hắc kim, cũng xem như có thể qua ngày trong an lành.
Có điều hôm nay ngày lành sắp đến tận cùng.
Ngoài Hắc Kim thành, Ba Mễ Thác phẫn nộ nhìn Trát Bỉ Khắc đang ngồi trên lưng một con khủng tê:
“Trát Bỉ Khắc đại nhân, rốt cục ngươi có ý gì?”
“Ý tứ đã rất rõ ràng.”
Trát Bỉ Khắc trả lời:
“Thú triều chính đang hướng tới Cổ Lan bảo, quốc gia của chúng ta chính đang đối mặt với nguy hiểm. Hưởng ứng hiệu lệnh của quốc chủ, hết thảy bộ lạc đều phải đi thủ vệ Cổ Lan bảo. Bộ lạc Sa Tích là như vậy, bộ lạc Hạn Chuy cũng không ngoại lệ.”
“Bộ lạc Hạn Chuy làm thế nào còn không cần bộ lạc Sa Tích đến can thiệp!”
Ba Mễ Thác cả giận nói.
Trát Bỉ Khắc lắc đầu:
“Ta e rằng không phải như vậy.”
Tay hắn khẽ vẫy, một vệt sáng rơi ở trên tay, từng phù văn Bạo tộc lóng lánh giữa trời, huyễn xuất ra ý chí hùng hồn.
“Liệt Diễm Cần Vương lệnh?”
Ba Mễ Thác sợ hãi:
“Sao ngươi có thể có Liệt Diễm Cần Vương lệnh?”
“Đương nhiên là đại tù trưởng vĩ đại của chúng ta lấy được từ bệ hạ. Phụng bệ hạ giao phó, chúng ta có quyền yêu cầu tất cả bộ lạc hưởng ứng triệu tập, chống lại Thú tộc. Thế nào, giờ bộ lạc Hạn Chuy còn muốn tiếp tục kiên trì nữa không?”
Đại tù trưởng cũ chết rồi, Đan Ba thành tân nhiệm đại tù trưởng, không còn là thiếu thủ nữa.
Ba Mễ Thác hung hăng trừng Trát Bỉ Khắc:
“Hóa ra là vậy, các ngươi muốn mượn tay tên điên A Nỗ Bỉ kia thôn tính những bộ lạc khác?”
Sắc mặt Trát Bỉ Khắc trầm xuống:
“Ngươi dám vô lễ đối với bệ hạ!”