← Quay lại trang sách

Chương 839 Gà trống (2)

Nghiên cứu thuận lợi khiến cho Tô Trầm cùng Đan Ba đều rất hưng phấn, loại hưng phấn này thậm chí khiến cho Đan Ba quên mất mình đang ở ngoài vạn dặm xa, cùng với Tô Trầm tiến vào giai đoạn nghiên cứu tiếp theo.

Đúng vậy, hiện tại Đan Ba trở thành trợ thủ của Tô Trầm.

Đối với Đan Ba mà nói, thế giới của Tô Trầm không nghi ngờ gì là một thế giới thần bí mà rộng lớn, mặc dù không thể như Tô Trầm, nhưng Đan Ba cũng hy vọng có thể thông qua loại tiếp xúc gần gũi này tăng trưởng kiến thức cùng lý giải của mình lên - Người thông minh chân chính, nhất định sẽ lợi dùng đầu óc của mình đi cướp đoạt tri thức.

Mặt khác, chỉ có đủ tri thức mới được xưng là trí tuệ.

Hai người cứ như vậy hưng trí bừng bừng dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu, rất nhanh đã quên thời gian, quên đi tất cả.

Đương nhiên, bọn họ cũng vì vậy mà xem nhẹ đầu gà trống kia.

Một con gà mà thôi, không có gì hay ho để ý, cho nên bọn họ không có chú ý tới đầu gà trống kia đã không thấy rồi.

————————————

Cáp Nhạc Tập là một chỗ chợ ở Cổ Lan Bảo, chủ yếu dùng để giao dịch một số vật sư sinh hoạt hằng ngày, người tụ tập lui tới phần nhiều là tầng chốt nhất của Bạo tộc, bao gồm người buôn bán nhỏ, nông phu cùng nô bộc... vân vân.

Hôm nay giống với ngày thường, Cáp Nhạc Tập người đến người đi phi thường náo nhiệt, nơi nơi đều bày biện hàng quán của Bạo tộc.

Tuy Bạo tộc có thói quen cường hoành bá đạo nhưng dù sao nội bộ vẫn có trật tự của riêng mình, chẳng qua thời điểm Bạo tộc giao dịch với nhau hệt như là cãi nhau với người ta vật, ra giá phòng hay là thu phí đều là bộ dáng đằng đằng sát khí.

“Chuôi đao này bán thế nào?”

“24 cốt tệ.”

“Quý lắm hả, ta cho ngươi mười cái.”

“Lăn mẹ ngươi đi.”

“Ngươi dám mắng ta? Muốn chết!”

“Phành!”

Đánh lên.

Những trường hợp như thế phát sinh phi thường tự nhiên, thỉnh thoảng sẽ có xuất hiện, nhưng phần lớn đều không xảy ra vấn đề gì cả. Thỉnh thoảng đánh một trận rồi liền tách ra, Bạo tộc có thói quen nói chuyện bằng nắm đấm, ở cái nhìn của bọn họ, đánh nhau là một loại phương thức trả giá. Bên thắng thường sẽ ra một cái giá có vẻ thấp, nếu đối phương không chịu thì đấu tiếp. Vì vậy mà có thể thấy được Bạo tộc tôn sùng vũ lực cỡ nào, mặc kệ ngươi có đầu não thế nào, nếu không có một bức thân thể tốt thì ngay cả mua bán cũng khó làm tốt.

Giờ phút này có một đám Bạo tộc đang đi lung tung trong chợ, bỗng nhiên nhìn thấy một đầu gà trống từ bên ngoài thong thả bước tới.

Đúng vậy, bước đi thong thả, đi tới, nghênh ngang, thoạt nhìn giống như là một người dắt tay vào trong túi áo bước đi trên đường, khiến cho người ta có cảm giác vô hạn quỷ dị.

Đáng tiếc nhìn thấy một màn này không phải Nhân tộc mà la Bạo tộc.

Bạo tộc phản ứng vĩnh viễn là đơn giản mà trực tiếp, cho nên vừa thấy đầu gà trống kia đi đến, một gã Bạo tộc liền sáng mắt lên.

“Một con gà!” Hắn rít gào hướng về trước mà bắt.

Dựa theo quy củ Bạo tộc, đầu gà không bị nhốt trong lồng sắt này chính là vô chủ, ai bắt được thì là của người đó. Cho dù chủ nhân có tìm đến thì cũng phải đánh một trận để quyết định thuộc sở hữu của ai.

Tên Bạo tộc kia dồn toàn bộ lực chú ý để phòng bị những tên Bạo tộc khác, cho nên hoàn toàn không chú ý tới phản ứng của đầu gà kia.

Gà trống “tiêu sái” đi tới, nhìn thấy Bạo tộc kia đánh tới mình, nó xoay mình đánh phát giật mình.

Đúng vậy, phản ứng giống như là người bị giật mình sợ hãi.

Sau đó nó dương trảo.

Cứ như vậy giơ lên một cái móng vuốt đá ra ngoài.

Ngay sau đó, một màn làm cho người ta khiếp sợ xuất hiện, tên Bạo tộc kia thế mà bị con gà phác một cái đá ngã lăn.

Liền giống như một quả cầu lớn bay ra, kéo theo tất cả ánh mắt của Bạo tộc vẽ một vòng hình cung bay ra ngoài.

Đợi hắn rơi xuống đất, quay đầu nhìn lại đầu gà kia, chỉ thấy đầu gà kia rụt cổ, xoay người bỏ chạy.

Nếu đổi thành nhân loại thấy tình huống như vậy, bản năng sẽ phát hiện ra quỷ dị, sẽ không dễ dàng mà hành động.

Nhưng Bạo tộc phần nhiều lấy hành động theo bản năng, trăm ngàn năm qua đối với gà không hề có hạng mục “cẩn thận” này.

Hoặc là nói, loại phẩm chất cẩn thận này đối với Bạo tộc mà nói chính là cực kỳ khan hiếm, cho nên vừa thấy con gà kia chạy trốn, toàn bộ Bạo tộc liền cùng một chỗ nhào tới.

Gà trống hoảng hốt, giơ cánh lên vù một cái lượn ra xa.

Nhưng nhiều khi tốc độ không thể giải quyết vấn đề, đối với một số tồn tại, chạy vị tất sẽ chậm hơn bay.

Có mấy tên Bạo tộc chạy rất nhanh dí theo, bàn tay to vỗ tới gà trống đang lượn ở dưới thấp, trong miệng còn hô: “Của ta!”

Gà trống mắt thấy trốn không thoát, phản kích một chân gà, thịch một cái vào trên mặt Bạo tộc đại hán đánh hắn bay, tiếp theo đó đập cánh lăng không quay cuồng một cái, lại dẫm vào trên người một tên Bạo tộc khác, sau khi đá hắn bay thì lúc này mới nhanh nhẹn rơi xuống đất.

“Lạc! Lạc!”

Duỗi thẳng cổ kêu hai tiếng, gà trống vênh váo tự đắc liền muốn rời đi.

Không nghĩ tới tên Bạo tộc lúc trước bị nó đá ngã lại khoát tay bắt lấy chân gà, hô to: “Ta coi ngươi đá làm sao!”

Gà trống giận dữ, một mổ đi xuống, tên Bạo tộc kia ngao ngao cổ họng kêu la thảm thiết, một bàn tay đã bị mổ đứt, gà trống thoát thân mà ra.

Một màn kinh người này hù ngã mọi người, lúc này rốt cuộc biết được đầu gà này không thể so tầm thường được.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Có lẽ bị bọn người kia chọc giận, gà trống rõ ràng tức giận.

Nó không hề chạy trốn mà là quay đầu phóng tới chỗ đám Bạo tộc.

Nó chủ động hướng lại đây.

“Muốn chết!” Một đám Bạo tộc vung nắm tay hò hét.

Chỉ là miệng cùng móng vuốt lại lợi hại hơn một tí mà thôi, thật sự nghĩ mình mạnh đến bực nào?

Gà trống lớn khí thế hùng hổ giết lại, ngay khi mọi người muốn cùng nhau nhào lên đè gà trống lại, chỉ thấy lông gà trên thân gà trống xù ra, tốc độ bay đột nhiên tăng lên một đoạn, đồng thời nhìn thấy vô số lông gà xoát xoát xoát phi ra, như là mũi tên nhọn đánh vào trên người đám Bạo tộc kia, lập tức đâm một đám Bạo tộc kia đầy người lông gà.

Lúc này bọn họ mới biết được, đầu gà này không phải là rất mạnh, vấn đề là bọn họ cũng chỉ là Bạo tộc tầng chót nhất, bản thân không có bao nhiêu thực lực a.

Tiếng kêu rên nhất thời nổ lên một đám, đầu gà trống kia sau khi bắn ra rất nhiều lông gà thì thân mình cũng lập tức trở nên trụi lủi.

Nó phịch cánh rơi xuống đất nhìn thân thể trơn bóng của mình, duỗi cổ kêu một tiếng sau đó hung mãnh vọt tới chỗ chợ.

Hai chân lớn chạy như điên, trên đất giẫm ra một đám dấu chân.

Mấy tên Bạo tộc tới bắt nó bị nó bẻ ngoặt vặn cả người, sau đó thế mà một đầu hướng chạy ra đằng sau mấy cái sạp.

Mấy tên Bạo tộc một đường tung bay, vì vậy chỉ thấy cái chợ phành phành phành, theo đầu gà trống lớn kia chạy vội, một đường đụng bay không biết bao nhiêu cái sạp.