Chương 848 Lộng thần trời sinh (Thượng) (2)
Nữ tử giác đấu tuy thiếu cảm giác mạnh mẽ, nhưng là có một loại mỹ cảm phá lệ xinh đẹp. Liền ngay cả lúc nào cũng bắt bẻ A Nỗ Bỉ đều không có chỉ trích gì, mà là lẳng lặng nhìn hết trận giác đấu này.
Hãn Bố Nhĩ nói không sai, trên phương diện giác đấu, Bạo tộc đã làm được cực hạn, rất khó để khai phát ra được những trò mới mẻ nào khác để có thể làm cho A Nỗ Bỉ hài lòng.
Sau khi phân ra thắng bại, A Nỗ Bỉ đứng dậy nói: “Dẫn cô gái còn sống kia đến giường của ta, đây là vinh quang thuộc về người thắng.”
Sau đó hắn cười to rời đi.
Hoang dâm, háo sắc, tàn nhẫn, thị sát.
Tô Trầm lặng yên đánh giá ở trong lòng.
Hãn Bố Nhĩ đi tới, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Giác đấu thật phấn khích.” Tô Trầm đáp.
“Nhưng ở trong mắt bệ hạ, cái này thật ra nhiều nhất chỉ có thể làm cho hắn không tức giận.”
“Thật khó thỏa mãn khẩu vị của bệ hạ a.”
“Mà ngươi lại phải thỏa mãn hắn.”
Vì thế Tô Trầm cũng cười: “Đúng là như vậy.”
Hãn Bố Nhĩ thâm sâu nhìn hắn một cái, nói ra một câu “chúc ngươi may mắn”, sau đó rời khỏi.
Tô Trầm đang muốn rời đi, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng âm hưởng: “Xem ra có người còn không có đạt được sự sủng ái của vị bệ hạ kia a.”
Không cần quay đầu cũng biết là ai.
Tô Trầm cười nói: “Ta không biết ngươi cũng đến đây.”
Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Đan Ba.
Đan Ba nhún nhún vai: “Nghĩ đến yêu cầu của vị bệ hạ kia nên ta nghĩ trận giác đấu hôm nay ngươi sẽ tham gia, cho nên lẻn vào góp vui.”
“Chỉ là đến góp vui?” Tô Trầm hỏi.
“Có chuyện nói cho ngươi.”
“Cái gì?”
“Ta phải trở về.”
Tô Trầm không nói chuyện.
Đan Ba nói tiếp: “Cảm tạ những việc ngươi làm cho ta, hiện ta ta đã có thể cảm giác được nguyên năng cũng như chủ động hấp thụ rồi lợi dụng nó. Có lẽ không bao lâu sau ta có thể khiến cho lực lượng của mình tăng lên một tầng cao. Nhưng thật đáng tiếc ta không thể tiếp tục lưu lại, Sa Tích bộ lạc cần ta, ta không thể rời đi quá lâu.”
“Cho nên ngươi tới gặp ta, chỉ để nói cáo biệt?”
“Còn có một số việc cần xử lý.” Đan Ba đáp.
Tô Trầm hỏi: “Là là thân phận của ta?”
Đan Ba gật đầu.
Trước khi hắn tiến vào hoàng cung, thân phận của hắn là một thành viên của Sa Tích bộ lạc đi đến thánh điện.
Nếu không giải quyết vấn đề về cái thân phận này thì tương lai khi Tô Trầm gây ra phiền toái gì đó ở trong hoàng cung thì cũng sẽ là lúc Đan Ba gặp được phiền toái.
Tuy biết sớm muộn gì Đan Ba cũng sẽ lựa chọn tranh đấu với Liệt Diễm bộ lạc nhưng Đan Ba hy vọng ở thời điểm quyết đấu đó hắn là người nắm tiên cơ chứ không phải Tô Trầm.
“Vậy định làm như thế nào?” Tô Trầm hỏi.
Đan Ba mỉm cười: “Việc này đơn giản, đánh ngươi một trận là được.”
Phành!
Đan Ba ra quyền, hung hăng đánh một kích vào trên mặt Tô Trầm, Tô Trầm kêu lên bay ra ngoài.
——————————————
“Cho nên, Đan Ba Đại Tù Trưởng cho rằng ngươi phản bội Sa Tích bộ lạc, rất là bất mãn liền đánh ngươi một trận, cũng tuyên bố trục xuất ngươi khỏi Sa Tích bộ lạc?” Hãn Bố Nhĩ một bên bên bôi thuốc cho Tô Trầm một bên hỏi.
“Ta có chút không hiểu rõ, Hãn Bố Nhĩ đại nhân. Mọi người đều là thần dân Thiết Huyết Quốc, trung thành với vĩ đại bệ hạ. Ta dùng tài cán phục vụ bệ hạ, hẳn là vinh quang cho Sa Tích bộ lạc, vì sao hắn lại muốn làm như vậy với ta?” Tô Trầm hít một hơi khí lạnh hỏi.
“Ta rất thưởng thức sự thông minh cùng lòng quả cảm của ngươi, Long Đồ, có thể dưới tình huống trước kia hấp dẫn lực chú ý của bệ hạ, đã hoàn hảo chứng minh trí tuệ của ngươi rồi. Nhưng mà ta không thưởng thức bộ dáng ngốc nghếch này của ngươi, việc này làm cho ta cảm thấy thật nhục nhã.”
Tô Trầm nở nụ cười: “Ngài thật sự là một vị trưởng giả khả kính.”
“Ngươi vẫn là nên nghĩ làm tiết mục gì để có thể khiến cho bệ hạ hài lòng đi, nếu làm không được thì vô luận ngươi có tôn trọng ta như thế nào thì ta vẫn chỉ có thể đi nhặt xác cho ngươi mà thôi.”
“Việc này không phải vẫn còn hai ngày sao?”
“Ngươi cho rằng trong hai ngày ngươi có thể làm ra tiết mục gì?”
“Hãn Bố Nhĩ đại nhân, ngài phải biết rằng tiết mục tốt có đôi khi không quyết định bởi bản thân tiết mục mà quyết định bởi mục tiêu xem tiết mục kia. Một đóa hoa nở rộ có thể khiến cho mỹ nữ dừng chân quan sát, một bữa tiệc tối mới tinh có thể làm cho quý tộc thèm nhỏ dãi, một hồi âm nhạc hoàn mỹ có thể làm cho người yêu thích âm nhạc lâm vào say mê, một bức tranh vẽ bằng than nhưng có đường cong hoa mỹ có khả năng sẽ hấp dẫn ánh mắt của một vị đại nhân vật mê nghệ thuật nào đó... Tiết mục không nằm ở hay hay dở mà là nằm ở mục tiêu thưởng thức kia, nằm ở hứng thú của hắn. Chỉ có nắm chắc điểm ấy mới có thể tạo ra tiết mục làm cho người ta cảm thấy thỏa mãn.”
Hãn Bố Nhĩ nghe vậy có chút sợ run: “Có chút đạo lý, nhưng mà ngươi phải biết rằng, người ngươi có ý đồ muốn thỏa mãn, đó chính là người khó thỏa mãn nhất quốc gia này.”
Tô Trầm lắc đầu: “Điểm này ngài có lẽ đã sai rồi, Hãn Bố Nhĩ các hạ. Cho dù người có xảo quyệt cỡ nào, cũng không thể nào khó thỏa mãn hơn đám đông được. Đám đông là mục tiêu vừa phân tán lại vừa hay thay đổi, có nhiều loại yêu thích khác nhau, cũng có nhiều loại truy cầu, đồng dạng người này nói là hay, nhưng người khác lại nói là dở, lại có người có khả năng bảo là bình thường. Ngược lại một người, vô luận hắn xảo quyệt, khó thỏa mãn cỡ nào, chỉ cần hắn có nhu cầu, rồi nắm nhu cầu ấy để lập kế hoạch, thì thật ra vẫn rất dễ thỏa mãn hắn... Ít nhất so với việc thỏa mãn đại chúng thì dễ hơn nhiều lắm.”
Hãn Bố Nhĩ thất thần.
Hắn ngơ ngác nhìn Tô Trầm.
Một hồi lâu sau mới nói: “Ngươi nói có đạo lý. Xem ra ngươi đã có kế hoạch rồi.”
Tô Trầm khóe miệng cười lộ ra hai hàng răng thẳng đều trắng tinh: “Còn cần ngài hiệp trợ, Hãn Bố Nhĩ đại nhân. Nhưng ta cần ngài giữ bí mật cho ta.”
“Nói đi, bệ hạ phái ta chính là để hiệp trợ ngươi, ta chỉ trung thành với bệ hạ.”
Tô Trầm gật đầu, hắn đương nhiên biết điểm ấy. Sau đó hắn giảng giải kế hoạch của mình cho Hãn Bố Nhĩ.
Sau khi nghe qua kế hoạch của Tô Trầm, Hãn Bố Nhĩ lắc đầu thở dài: “Một kế hoạch hoang đường, vớ vẩn, không nói lý, nhưng xác thực là có khả năng đạt được hoan tâm của bệ hạ.”
“Nói như vậy ngài tiếp nhận rồi?”
Hãn Bố Nhĩ không trực tiếp trả lời.
Hắn chỉ nhìn Tô Trầm, thật lâu sau, nói:
“Người là lộng thần trời sinh, Long Đồ các hạ”.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Tô Trầm rốt cuộc tiến vào khảo thí.
Hôm nay A Nỗ Bỉ vẫn như thường lệ lui tới giác đấu tràng, Tô Trầm tức thì phá lệ lần đầu tiên xuất hiện bên người hắn.
A Nỗ Bỉ vẫy tay nói: “Ba ngày thời gian đã sắp trôi qua, thần dân trẻ tuổi mà thông minh của ta, ngươi sẽ mang đến tiết mục gì thú vị cho ta?”
Tô Trầm đáp: “Ngay trên tràng giác đấu, thỉnh bệ hạ mỏi mắt mà chờ.”
A Nỗ Bỉ: “Ồ, thật sao. Quả nhiên không ngoài dự kiến của ngươi, Khẳng Ốc.”