Chương 847 Lộng thần trời sinh (Thượng) (1)
Tuy mấy năm nay trầm mê trong tửu sắc khiến cho thực lực của hắn hạ xuống nhưng không phải là người mà Tô Trầm có thể so được.
Sau khi đi dạo một vòng, Tô Trầm đi vào giác đấu tràng.
Đây là một tòa giác đấu tràng khổng lồ có hình tròn, nằm ở nơi sâu nhất Y Khắc Đặc Lỗ. Nghiêm khắc mà nói nó không thuộc về Y Khắc Đặc Lỗ mà tự thân nó là một tòa kiến trúc hoàn chỉnh.
Nó do A Nỗ Bỉ tự thân hạ lệnh kiến tạo.
Quan viên phụ trách dẫn Tô Trầm đến nơi này, nói: “Giác đấu tràng mỗi ngày đều tiến hành ít nhất một lần giác đấu, số lần cụ thể được quyết định bởi tâm tình của bệ hạ. Nơi này cũng là địa phương mà bệ hạ thích nhất, vì thỏa mãn nhu cầu của bệ hạ, mọi người vắt hết óc nghĩ ra đủ loại đa dạng. Long Đồ các hạ muốn đạt được sự thưởng thức của bệ hạ thì dùng cái giác đấu tràng này cũng không phải là cách tồi, nhưng nói thât ra, ta không cho rằng đây là một món chuyện dễ làm.”
Đến cùng vẫn là lão quan viên Bạo tộc, nói chuyện so với Bạo tộc uyển chuyển hơn nhiều, tuy không xem trọng Tô Trầm nhưng ít nhất không bởi vì vậy mà đắc tội hắn.
Tô Trầm cười cười: “Phi thường cảm tạ sự chỉ điểm của ngài. Ồ đúng rồi, khi nào thì lại có giác đấu? Ta muốn nhìn một chút.”
“Ngày mai, ta sẽ an bài một vị trí cho ngươi.”
Giác đấu bắt đầu vào buổi chiều ngày hôm sau.
Trong sân thi đấu vòng tròn ngồi đầy Bạo tộc quý tộc.
Ở phía nam nơi ánh sáng mặt trời chính là khu quan sát tốt nhất, nơi đó là chỗ A Nỗ Bỉ, ở bên cạnh hắn còn có một dãy quan to quyền quý và Bạo tộc mỹ nữ.
Cũng chính ở chỗ này, Tô Trầm mới biết được thì ra Bạo tộc thật sự có mỹ nữ.
Bên cạnh A Nỗ Bỉ ngồi một hàng mỹ nữ, tuyệt đại bộ phận đều rất đẹp mắt. Hơn nữa Bạo tộc không có nhiều quy củ như vậy, mặc cực kỳ tùy ý, đại đa số nữ tính ăn mặc đều rất bại lộ và gợi cảm.
Các nàng cứ như vậy ngồi ở trên đó, xem những sinh mệnh tầng chót trình diễn giác đấu.
Trong giác đấu tràng phía dưới, giác đấu đã bắt đầu.
Xuất chiến đầu tiên là một vị Bạo tộc thân thể cường tráng, hắn chỉ mặc một cái quần đùi, cầm trong tay xiên thép, trên người vẽ đầy đồ đằng văn, trên bắp tay của hắn có khắc một dấu hiệu thạch phủ sáng rọi, đại biểu cho hắn đến từ một bộ lạc đã diệt vong từ rất lâu - Thạch Phủ bộ lạc.
Mà ở đối diện Bạo tộc là một đầu hung thú thượng phẩm rất hung mãnh - Tiết Vĩ Bạch Sư.
Tiết Vĩ Bạch Sư đặc thù có cái đuôi màu trắng rất dài, thân thể to lớn mang theo lực áp bách khổng lồ, cứ như vậy nhào tới Bạo tộc võ sĩ.
Tên Bạo tộc võ sĩ kia nhạy bén nhảy ra sau đó vung xiên thép đâm tới cự sư.
Thân thủ của tên Bạo tộc này khá linh hoạt, phản ứng cũng lẹ.
Nhưng dù sao hắn đối mắt chính là hung thú thượng phẩm, trên thực lực hơi kém một chút.
Tiết Vĩ Sư điên cuồng khởi xướng công kích tới Bạo tộc võ sĩ, tuy Bạo tộc lợi dung sự linh hoạt của mình không ngừng né tránh, nhưng không cứng rắn được, trông lúc không chú ý vẫn là bị đánh bay xiên thép trong tay.
Ngay sau đó Tiết Vĩ Sư nhảy tới, một ngụm cắn vào cánh tay Bạo tộc kia.
Tên Bạo tộc kia không ngừng kích phát lực lượng đồ đằng, thành nên kết quả giằng co với Tiết Vĩ Sư.
Nhưng mà thương thế trở nên nặng hơn, không ngừng đổ máu khiến cho hắn dần không chịu nổi, tuy thiết quyền của hắn tạo thành tổn thương không nhẹ với Tiết Vĩ Sư, nhưng vẫn không giúp ích được gì.
Hắn cảm thấy trước mắt là một mảng hắc ám, khí lực cũng càng ngày càng nhỏ, Tiết Vĩ Sư thì rít gào càng thêm lớn.
Vì thế hắn biết, tất cả đã xong.
Nhìn đám quý tộc đang vui vẻ hoan hô trên tràng, tên Bạo tộc này kích phát ra toàn bộ lực lượng bản thân, lên tiếng rống to: “Liệt Diễm bộ lạc, ta nguyền rủa các ngươi!”
Sau đó trong tiếng la, hắn bị tươi sống nuốt vào.
Sau khi người Bạo tộc này chết, tiếp theo là cuộc chiến giữa hai con yêu thú.
Hai con yêu thú đều là cướp được từ trên chiến trường của Thú tộc, chúng nó là chiến quả do Bạo tộc binh sĩ thiên tân vạn khổ trả giá bằng huyết nhục mới bắt được, nhưng lại bị tiêu hao một cách vô nghĩa trong tràng giác đấu này.
Hai yêu thú ở trong lồng sắt đặc chế rít gào bừa bãi, chúng nó đã có trí tuệ cho nên biết vận mệnh của mình, không muốn vì Bạo tộc “đê tiện” mà tự giết lẫn nhau.
Nhưng đối với tình huống này, Bạo tộc đã sớm có chuẩn bị.
Bọn họ rót một loại dược tề đặc chế vào trong cơ thể yêu thú, rất nhanh hai yêu thú bắt đầu phát cuồng.
Hai mắt bọn họ trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi lý trí.
Người chưởng quản giác đấu tràng mở ra lồng sắt, hai đầu yêu thú sau khi lao ra dưới tình huống không tìm được mục tiêu khác thì liền triển khai chém giết máu tanh.
Bởi vì là yêu thú nên chúng nó chiến đấu phá lệ kịch liệt, tràng diện cũng cực kỳ huyết tinh.
Tiếng gầm gừ thỉnh thoảng truyền ra từ giữa sân, huyết nhục bay tứ tung phủ đầy mỗi một tấc đất trong đấu tràng. Sức khôi phục cường đại khiến cho yêu thú khó mà chết đi, cũng khiến cho trận tranh đấu này của chúng nó vừa tàn nhẫn vừa lâu dài.
Mặc dù bị cắn tứ chi không trọn vẹn, vết thương đầy người nhưng vẫn dùng hết lực lượng trên người tiếp tục chiến đấu.
Thẳng đến khi một bên hoàn toàn ngã xuống không đứng dậy được thì mới thôi.
Trên tràng mọi người thấy vậy liền hoan hô không thôi, không ngừng cược coi ai sẽ là người thắng cuối cùng, thẳng đến khi kết quả đi ra, có hoan hô, có thống mạ, có phẫn nộ, có vui sướng đủ loại phản ứng kéo tới ùn ùn.
Duy nhất không có cảm giác gì với toàn bộ việc này, đại khái là Phong Quân bệ hạ.
“Thật sự không có tính chiến đấu gì cả.” A Nỗ Nỉ ngáp mộ cái, sau đó hắn quát: “Đừng phái mấy phế vật này ra nữa! Cho ta chút phấn kích đi!”
“Đây là sắp xếp cho ngài, vĩ đại bệ hạ.” Những quan viên ở bên cạnh vội vàng vung cờ xí.
Rất nhanh, Tiết Vĩ Sư bị dẫn đi xuống, xuất hiện ở trên là hai đội bao gồm hai mươi ên Bạo tộc giác đấu sĩ.
Hầu như tất cả mọi người đều giống nhau, thú chiến đấu với thú chỉ là xem vui mà thôi, xem đồng loại liều mạng chém giết nhau mới là món ngon.
Vì thế theo nhịp trống vang động, hai đội Bạo tộc bắt đầu chém giết.
A Nỗ Bí rốt cuộc có chút hào hứng.
Hắn trợn to hai mắt, thưởng thức huyết nhục máu tươi bay tứ tung như là bão táp, đã đạt được loại khoái hoạt mỹ cảm quen thuộc.
Đợi cho tiếng trống kết thúc, chém giết chấm dứt.
Trong hai đội Bạo tộc, bên mặc áo đỏ thắng lợi, nhưng chỉ có ba tên là có thể đứng thẳng.
Khắp nơi đều là chi cốt đứt gãy, máu tươi giàn giụa đầy đất.
Trên tràng khán giả hung hăng la lên một cách hưng phấn, bọn họ hoan hô cho người thắng, người thắng lại dùng ánh mắt bi thương nhìn đồng bạn.
“Một đám ngu xuẩn không có kiến thúc.” A Nỗ Bỉ khinh thường nhìn những quý tộc phát ra tiếng hoan hô này.
Ở trong mắt hắn, trận giác đấu này không hơn gì như thế.
Đại tiệc qua đi, lại là một hồi chiến đấu một chọi một, thế mà là hai tên Bạo tộc nử tữ tư sắc thượng thừa, xem ra là món tráng miệng sau bữa ăn.