Chương 853 Cứu người
“Đương nhiên, đó là đối với ngươi mà nói.” A Nỗ Bỉ cười rộ lên.
Quý tộc Bạo tộc ở bên cạnh đồng loạt cười ha ha.
Có một việc A Nỗ Bỉ nói không sai, đó chính là Ngả Phất Lý Cách Tư xác thực chưa bao giờ kinh ngạc đến như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn muốn giáo huấn người nào đó lại bị người ta phản ngược sát thương lại.
Định lại tâm thần, Ngả Phất Lý Cách Tư nói: “Binh sĩ đi tìm chứng cớ còn chưa trở về.”
A Nỗ Bỉ lập tức nói: “Nhưng ngươi và ta đều biết Long Đồ không có khả năng nói đối, đúng không? Trừ phi ngươi khiến cho binh sĩ của ngươi đi hủy chứng cớ, nhưng hiển nhiên ngươi không phải là một tên Bạo tộc như vậy, ngươi là Chiến Thần chính trực của ta, tuyệt đối không làm ra chuyện như. Đây chính là chỗ ta chán ghét ngươi, nhưng hiện tại, ta bắt đầu thích loại phẩm chất này của ngươi. Thì ra phía sau tất cả những bộ mặt đáng ghét đều có điểm đáng yêu của riêng nó, thật khiến cho người ta kinh ngạc là trước ta tại sao ta lại không phát hiện ra?”
A Nỗ Bỉ đan tay lại nói: “Ý ta là, Long Đồ khai quật điểm đáng yêu trên người ngươi, hắn làm cho ngươi trở nên đáng yêu.”
Ngả Phất Lý Cách Tư xanh mặt không nói lời nào.
Binh sĩ đi tìm chứng cớ quay về rất nhanh.
Như đã dự đoán, thật sự có báo cáo về vòng sáng thủ hộ cần phải tu sửa nằm ở đó.
Nhưng hiển nhiên, vị Bạo tộc quản lý kia không có coi nó là chuyện gì.
Ngồi không ăn bám, không làm tròn trách nhiệm, ăn nói tùy tiện, dù sao mấy chuyện này đều là lẽ thường đối với Bạo tộc. Thu được báo cáo mà đi làm ngay mới là có vấn đề. Huống chi vì bảo đảm cho đối phương sẽ không làm tròn trách nhiệm, Tô Trầm lựa chọn đưa qua khi đối phương đang say rượu.
Vì thế tất đã đều xảy ra một cách thuận lý thành chương.
Có lẽ còn có chi tiết khác?
Trù tính khác?
Những người khác và bí mật nào đó?
Nhưng việc này không quan trọng.
Quan trọng là chuyện đã phát sinh, cũng là một sự cố ngoài ý muốn.
Quý tộc đã chết rất nhiều, Chiến Thần cũng bị mất mặt, Hoàng đế thì rất vui vẻ.
“Mọi sự đều có quy tắc.” Tô Trầm nói: “Nếu không có chứng cớ nào chứng minh là ta bày ra tất cả trò này vậy thì Chiến Thần điện hạ có thể thả ta ra hay không?”
Ngả Phất Lý Cách Tư nhìn Tô Trầm, một lúc lâu sau rốt cuộc gật đầu nói: “Ta sẽ nhìn ngươi chằm chằm, tiểu tử.”
Tô Trầm đối chọi gay gắt đáp: “Ta cho rằng ngài nên nhìn chằm chằm là Linh tộc kìa. Chúng ta đều biết Linh tộc có năng lực mê hoặc biến ảo, không chừng tên quản lý giác đấu tràng kia chính là một tên Linh tộc xuyên qua phòng tuyến lẻn vào Cổ Lan Bảo để mê hoặc làm ra tất cả những chuyện này cũng không chừng.”
Hắn chỉ kém nói thẳng ra là Ngả Phất Lý Cách Tư mới chính là thủ phạm tạo ra tất cả cái này mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, vừa này quả thật rất trùng khớp. Liền ngay cả Ngả Phất Lý Cách Tư cũng phải cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mới không có bão nổi tại chỗ.
Hắn trừng mắt nhìn Tô Trầm một cái, hung hăng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Ngả Phất Lý Cách Tư, A Nỗ Bỉ lẩm bẩm nói: “Ta rất ít nhìn thấy hắn như vậy, ngươi thế mà đắc tội hắn rồi.”
Sau đó hắn chuyển giọng: “Nhưng mà ta thích như vậy! Ha ha ha ha!”
Lại tiếp tục cười rộ lên một cách điên cuồng.
Lấy sự chính trực cùng kiên nhẫn của Ngả Phất Lý Cách Tư, khẳng định là không chịu nổi cái loại thích này của A Nỗ Bỉ.
Tô Trầm cười cười: “Bệ hạ vui vẻ, là mong ước của ta.”
A Nỗ Bỉ nói: “Tốt lắm. Ngươi đã cho ta một màn trình diễn phấn khích, như ta sẽ thực hiện lời hứa của mình. Kể từ hôm nay, ngươi liền trở thành Nội Thị Trưởng của ta.”
“Bệ hạ!” Khẳng Ốc kêu thành tiếng.
Nội Thị Trưởng luận cấp bậc thấp hơn chủ quản cung đình là hắn nhưng hơn ở cái là ở gần người, có thể nói là vị trí tiếp cận A Nỗ Bỉ nhất.
A Nỗ Bỉ khi ra tay đầu óc rất thanh tỉnh, có khả năng buông bỏ rõ ràng, sẽ lưu lại những người làm hắn vui vẻ ở bên người - Khi Phong Quân không điên, thanh tỉnh hơn bất kỳ ai.
Vấn đề là loại tình huống này bất lợi cho Khẳng Ốc.
Hắn luôn muốn làm nội thị trưởng, nhưng sợ ngày nào đó A Nỗ Bỉ có tâm tình không tồn hoặc là tâm tình rất tốt tát hắn một cái chết tươi, cho nên lo được lo mất không dám cầu.
Bây giờ thì tốt rồi, không cần cầu nữa, chỉ có thể hung hăng trừng Tô Trầm. Nghĩ lại sau này mình phải dập đầu nịnh hót, ánh mắt có chút thu liễm, lại nghĩ lạo tử sợ ngươi cái đách, không chừng ngày mai ngươi liền bị chụp chết, cho nên lại tiếp tục trừng mắt.
A Nỗ Bỉ không biết tâm tình phức tạp giờ này của hắn, chỉ nói: “Không phải còn có một trận đấu sao? Tiếp tục đi.”
Hắn thế mà vẫn còn có tâm tình xem giác đấu.
Đúng rồi, bởi vì tất cả những gì phát sinh vừa rồi đều là “giải trí” đối với hắn, nếu là giải trí thì tự nhiên phải tiếp tục làm xuống.
“Vâng, bệ hạ!” Khẳng Ốc cung kính nói, liên tục phất tay với bên dưới.
Hắn biết tràng này đã thua - Khi Khủng Tích lao tới hắn liền biết được đây khẳng định là kế hoạch của Tô Trầm.
Nhưng hắn không kinh sợ, Long Đồ an bài những thứ này xác thực là làm cho bệ hạ vui vẻ nhưng cũng chọc giận rất nhiều quý tộc. Rất không nên đắc tội nhiều người như thế, cho dù đó có là Hoàng đế bệ hạ. Bởi vì ngươi không biết khi nào ngươi sẽ bị những quý tộc này tính kế giết chết, thậm chí ngay cả tính kế cũng không cần mà trực tiếp bạo phát giết chóc - Bạo tộc làm việc có đôi khi không để ý tới hậu quả.
Cho nên hắn vẫn như trước tận lực làm hết phận sự của mình, cho dù không thể làm cho A Nỗ Bỉ cười to nhưng ít nhất có thể làm cho hắn cảm thấy vị ngọt của món tráng miệng sau bữa đại tiệc.
Rất nhanh, những giác đấu sĩ mới đã xuất trướng.
Một khắc khi nhìn thấy những giác đấu mới ra, Tô Trầm lặng người.
Nhân tộc!
Đây rõ ràng là một đám Nhân tộc.
Tổng cộng có hai mươi tên Nhân tộc, bọn họ mặc khải giáp tàn phá, kéo thân thể bị thương bị Bạo tộc binh sĩ quất roi đuổi vào đấu tràng.
“Nhân loại!” A Nỗ Bỉ phát ra tiếng hô khàn khàn.
“Đúng vậy bệ hạ.” Khẳng Ốc cúi đầu nói: “Đây đều là binh sĩ nhân loại lẻn vào cảnh nội chúng ta. Hôm nay, sẽ dùng máu tươi cũng những người này để làm tế lễ dâng lên vì sự sung sướng của ngài.”
“Ồ!” A Nỗ Bỉ gật gật đầu. Tuy là một tên Phong Quân Vương, nhưng thân là Bạo tộc, hắn vẫn như cũ nghiến răng căm giận nhân loại. Đạo lý tương tự, lạc thú khi nhìn nhân loại tử vong đại khái tiếp cận nhìn thấy Linh tộc tử vong. Mà ở trên số lượng, nhân loại có thể bù lại sự thiếu thốn của Linh tộc.
Nhìn thấy nhiều nhân loại binh sĩ như vậy đứng ở nơi đó, Tô Trầm lòng cũng sợ run.
Một khắc này, hắn đã quyết định vô luận làm như thế nào cũng phải cứu những người này.
Nhưng việc này hiển nhiên không phải cậy mạnh là giải quyết được, phải dùng cách.
Tô Trầm chuyển động đầu óc thật nhanh, Tinh Thể Linh Hồn kết hợp cùng trí tuệ nhân loại khiến cho tư duy của hắn có hiệu suất cao hơn và nhanh hơn.