← Quay lại trang sách

Chương 854 Diễn trò (1)

Lúc này A Nỗ Bỉ vừa dứt lời, Tô Trầm chợt tiếp lời nói: “Cho nên đây là một trận đồ sát, đúng không?”

Không khí lập tức đông lại.

A Nỗ Bỉ và Khẳng Ốc cùng nhau nhìn về phía Tô Trầm.

Khẳng Ốc vẻ mặt thâm trầm: “Đúng thì sao?”

Một đầu khác của đấu tràng, đối thủ của hai mươi tên nhân loại đấu sĩ đã đi ra.

Một đám Liệt Xỉ Giảo Lang hung ác.

Liệt Xỉ Giảo Lang chỉ là hung thú trung phẩm bình thường, nhưng đùng để đối những chiến sĩ Thiên Uy Quân bình thường là đủ rồi.

Quan trọng nhất là, sau lưng Liệt Xỉ Giảo Lang còn có rất nhiều hung thú đang chờ.

Y như lời Tô Trầm nói, đây nhất định là một trận đồ sát.

Nhân loại binh sĩ phải dùng huyết nhục của bọn họ để thỏa mãn tâm lý biến thái của đám đại quý tộc Bạo tộc này.

Tô Trầm lạnh như băng trả lời: “Quả thực lãng phí, lãng phí một cách đáng xấu hổ!”

Vẻ mặt của Khẳng Ốc chợt biến, A Nỗ Bỉ thì hỏi: “Lời này có ý gì?”

Tô Trầm nói: “Trước khi ta trả lời vấn đề của bệ hạ, có thể trước hết thỉnh bệ hạ ngăn trận đấu này lại không? Ta thật sự không thể nào tiếp nhận cách làm phung phí như thế được.”

A Nỗ Bỉ vươn tay, ý bảo tạm dừng giác đấu, một đạo quầng sáng tách hai bên ra.

Lúc này Tô Trầm mới khom người hồi đáp: “Vĩ đại bệ hạ, giác đầu tựa như một hồi thịnh yến vậy, mỗi một giác đấu sĩ đều là nguyên liệu nấu ăn rất quý giá trên bàn cơm, làm cách nào vận dụng và kết hợp tốt những nguyên liệu nấu ăn này chính là trách nhiệm của chúng ta. Tài liệu tốt nhất phải phối hợp với thủ pháp tốt nhất mới có thể làm thành yến hội thịnh mỹ nhất. Nhân loại chính là tài liệu trân quý hiếm gặp của giác đấu tràng, ta nghĩ những giác đấu sĩ như vậy cho dù ở Thiết Huyết Quốc vĩ đại cũng không thấy nhiều nhỉ?”

A Nỗ Bỉ gật đầu: “Đúng là không dễ.”

“Tài liệu khó gặp như vậy, phải ứng dụng và tiến hành xử lý bằng thủ pháp tinh diệu nhất mới có thể bày ra giá trị lớn nhất của nó. Nhưng hiện tại Khẳng Ốc tiên sinh lại định dùng phương pháp dã man và nguyên thủy nhất để tiêu xài bọn họ... Việc này thật sự rất đáng tiếc. Hai mươi tên nhân loại binh sĩ xuất sắc nếu vào trong tay ta, không cần thời gian quá dài, ta có thể khiến cho bọn họ dâng lên một trận biểu diễn xuất sắc nhất cho bệ bạ.”

Khẳng Ốc biến sắc: “Bệ hạ, đừng nghe hắn...”

Nhưng A Nỗ Bỉ nở nụ cười: “Ta cảm thấy hắn nói rất có lý. Không dễ đạt được những người này, cứ thế mà xài thì quả thật có hơi đáng tiếc. Hẳn là phải tiến hành bồi dưỡng bọn họ thật tốt, mới có thể tạo ra một đóa huyết hoa xinh đẹp nhất. Nếu đã vậy, thì những người này đều giao cho ngươi.”

“Vâng, bệ hạ. Thỉnh bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ khiến cho những giác đấu sĩ nhân loại này trở thành màn biểu diễn hoa lệ nhất trong lễ sinh nhật của bệ hạ!” Tô Trầm đứng dậy lớn tiếng nói.

Sinh nhật A Nỗ Bỉ còn cách hai tháng.

Một câu nói của Tô Trầm liền tranh thủ được hai tháng cho những giác đấu sĩ này.

A Nỗ Bỉ không thèm quan tâm lắm đến việc này, gật gật đầu tỏ vẻ cứ làm đi.

Tô Trầm lại mỉm cười nhìn về phía Khẳng Ốc: “Đã vậy, Khẳng Ốc đại nhân, những nhân loại này liền của ta nhỉ.”

Khẳng Ốc hừ một tiếng: “Ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu... Giao hai mươi tên nhân loại này cho hắn!”

Nói xong quay đầu rời đi.

“Khẳng Ốc đại nhân, ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi. Vừa rồi ta nói nhân loại trước mặt bệ hạ, là toàn bộ... nhân loại!” Tô Trầm nói: “Ta đoán trong tay ngươi còn có không ít nhân loại như thế này nhỉ?”

Khẳng Ốc hung hăng nhìn Tô Trầm: “Ngươi muốn làm gì?”

Tô Trầm trả lời: “Âm thầm dâng lên một hồi sinh nhật hoa lệ cho bệ hạ.”

Đại giác đấu tràng, phòng đấu sĩ.

Một đám nhân loại bị nhốt trong phòng giam chật chội, trong phòng giam tản ra từng trậm mùi hôi.

Tô Trầm nhíu nhíu đầu mày, nhìn đám Nhân tộc tù binh kia.

Ánh mắt bọn họ dại ra, chết lặng, tràn đầy tuyệt vọng.

Tô Trầm nói: “Bọn họ liền sinh hoạt tại địa phương như vậy sao?”

Bác Đặc đi ở bên cạnh đáp: “Dù sa đều phải chết, lại là Nhân tộc, có cần phải cho bọn hắn đãi ngộ tốt à?”

Bác Đặc trả lời không thèm khách khí.

Việc này cũng khó trách.

Làm người phụ trách giác đấu tràng, chuyện Khủng Tích phá vòng vây kia hắn là người trực tiếp phụ trách.

Tuy Tô Trầm vì chuyện đó đạt được A Nỗ Bỉ tưởng thưởng nhưng Bác Đặc thì vì chuyện đó mà dính tội.

Hắn không bị bắt ngay tại chỗ là do A Nỗ Bỉ có tâm tình tốt nên khai ân cho hắn.

Dưới tình huống như vậy, khi Bác Đặc đối mặt với người gây ra cục diện xấu hổ cho mình là Tô Trầm thì làm sao mở miệng dễ nghe cho được?

Nhìn từ điểm này thì Khẳng Ốc nói hoàn toàn không sai. Thủ đoạn của Tô Trầm tuy giúp hắn thượng vị rất nhanh nhưng cũng đắc tội rất nhiều Bạo tộc.

Tô Trầm lại không phiền: “Chỉ có nô lệ có sức sống phong phú và khỏe mạnh mới có thể diễn xuất ra một màn đặc sắc nhất... Ta sẽ dẫn toàn bộ những nhân loại này đi, ngươi có ý kiến gì không?”

Bác Đặc giang tay: “Không thành vấn đề, bọn họ là của ngươi, tổng cộng bảy mươi sáu tên. Ký tên của ngươi lên đây, ta để ngươi dẫn đi.”

Tuy cáu giận Tô Trầm nhưng Bác Đặc sẽ không vì vậy mà làm khó dễ Tô Trầm. Dù sao hiện tại Tô Trầm là thượng quan của hắn, là cận thần của bệ hạ.

Hắn chỉ có thể đợi, đợi khi cơ hội trả thù tới.

Đương nhiên hắn không có biết là mình vĩnh viễn sẽ không đợi được.

Tô Trầm sảng khoái ký tên xuống, dẫn theo bảy mươi sáu tên Nhân tộc rời đi.

Đám giác đấu sĩ lên trên cảnh xa đặc chế rời đi.

Tô Trầm yêu cầu xe trực tiếp ra khỏi thành.

Bác Đặc hỏi: “Long Đồ các hạ định dẫn bọn hắn đi nơi nào?”

Tô Trầm nói: “Đương nhiên là nơi thích hợp để ta dạy bọn họ. Như thế nào? Ngươi lo là ta nhân cơ hội thả bọn họ à?”

Bác Đắc trả lời: “Đương nhiên không phải, trên thực tế... ta ước gì ngươi làm như vậy.”

Tô Trầm nở nụ cười: “Nói cũng phải. Nhưng ta phải làm ngươi thất vọng rồi.”

Bác Đặc không khách khí gay gắt: “Làm cho ta thất vọng thì có quan hệ gì, chỉ cần đừng làm cho bệ hạ thất vọng là được.”

Tô Trầm thâm sâu nhìn hắn, không nói nữa, chỉ phất tay để cho đoàn xa rời đi.

Đoàn xe chậm rãi rời khỏi đại giác đấu tràng, dọc theo phố chính Cổ Lan Bảo một đường đi về phía trước. Khi ra nội thành tiếp tục đi tới, xuyên qua một mảnh rừng rồi đi vào phái trước một tòa núi nhỏ.

Tô Trầm để cho đoàn xe dừng lại: “Các ngươi đều ở đây đi, đám giác đấu sĩ Nhân tộc này sẽ theo ta lên núi.”

“Long Đồ các hạ!” Một gã Bạo tộc binh sĩ nói gấp.

“Làm sao? Lo cho ta à?” Tô Trầm nhìn tên Bạo tộc binh sĩ kia: “Đừng nói những người này đều bị xích lại, cho dù tháo xích thì ngươi cho rằng bằng bọn họ có thể giết ta sao?”

Tô Trầm nói xong vỗ vào đại thạch bên cạnh.

Phành!

Đại thạch kia vỡ vụn như là bột mịn.