← Quay lại trang sách

Chương 856 Quần thể tăng lên (Thượng) (1)

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra đây chỉ là một lần khảo nghiệm mà thôi.

Tô Trầm cần, là những binh sĩ thật sự dũng cảm, không sợ sinh tử.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ba tên binh sĩ đang quỳ.

Rất hiển nhiên, bọn họ đã không thông qua khảo nghiệm.

Ba tên binh sĩ vẻ mặt ảm đạm: “Trấn chủ, chúng ta...”

“Ta biết.” Tô Trầm gật gật đầu: “Ta có thể hiểu được sự bất đắc dĩ của các ngươi, ta không trách các ngươi. Ở trong hoàn cảnh như vậy, mỗi một người có thể kiên trì được đều là hảo hán tử. Cho dù kiên trì không được, cũng rất dễ hiểu. Đáng tiếc, ta hy vọng các ngươi có thể hiểu ta.”

Ba tên binh sĩ cùng nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống: “Nguyện chịu Trấn chủ khiển trách. Chúng ta chỉ hy vọng, Trấn chủ đừng để chúng ta chết vô ích.”

Tô Trầm gật đầu: “Yên tâm, máu của các ngươi tuyệt đối sẽ không rơi xuống vô ích.”

Tay nâng, chưởng hạ.

Lúc này đây, đã không là diễn trò.

“Trấn chủ, đây là tư liệu của bảy mươi ba người chúng ta.”

Nhạc Phong đứng bên cạnh Tô Trầm, đệ lên một tờ tư liệu.

Tô Trầm cẩn thận lật xem.

Nhạc Phong nghĩ ngợi, muốn nói lại thôi.

Tô Trầm: “Muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

Nhạc Phong nói: “Ngươi... có phải là đã đột phá Diêu Quang rồi không?”

Tô Trầm gật gật đầu.

Nhạc Phong hưng phấn: “Trách không được ngươi phi hành được, việc này thật sự quá tốt rồi.”

“Tốt cái gì.” Tô Trầm cũng không ngẩng đầu lên: “Ở địa giới Bạo tộc, có bao nhiêu thực lực cũng không trọng yếu, quan trọng là che dấu mình như thế nào cho hữu hiệu.”

“Lời này nói phải.” Nhạc Phong gật đầu: “Nhưng nếu như vậy thì Trấn chủ cần gì bại lộ mình trước mặt mọi người. Thật ra ngươi chỉ cần thử một hai tên, sau đó chọn xong thì triển lộ thân phận là được rồi.”

Tô Trầm liếc cái xem thường: “Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ ra a. Còn không phải là do ngươi dũng mãnh như vậy, bức ta trực tiếp lộm diện.”

Nhạc Phong ngượng ngùng: “Là lỗi của thuộc hạ, nguyện chịu khiển trách.”

Tô Trầm cười cười: “Bỏ đi, ngươi anh dũng bất khuất, tìm kiếm cơ hội phản kích, không tiếc vong cùng địch nhân, nếu làm thế phải chịu trừng phạt thì còn gì là công bằng? Chỉ có thể trách ta không cẩn thận, lại coi thường các ngươi. Nhưng không sao, dù sao chuyện phải làm tiếp theo cũng cần mọi người chung sức hợp tác mới được. Biết thân phận của ta, ít nhất khi khởi sự sẽ không mê mang mù mờ, không có chần chờ.”

“Trấn chủ còn có tính toán gì không?”

“Hai tháng sau là sinh nhật A Nỗ Bỉ, ta định tại ngày đó làm một đại sự, cần có sự hiệp trợ của các ngươi.”

Nhạc Phong hưng phấn: “Muốn ám sát Phong Quân?”

“Ám sát?” Tô Trầm liếc trắng mắt: “Một tên Hoàng đế điên điên khùng khùng, động một cái là lạm sát đại thần, xem thần dân như gà chó ta đi ám sát hắn làm gì? Ta bảo hộ hắn còn không kịp đây.”

Nhạc Phong: “...”

Tô Trầm chậm rãi nói: “Cho dù bên ta có mười tên Đại tướng vĩ đại thì mang đến cống viến vẫn kém xa một tên Quân vương ngu ngốc của quân địch. Đối với kẻ địch như vậy, chúng ta nhất định phải trân trọng!”

Hắn kéo dài hai chữ “trân trọng”, Nhạc Phong liên tục gật đầu.

Tô Trầm tiếp tục nói: “Liệt Diễm bộ lạc căn cơ hùng hậu, dùng một câu ngạn ngữ, ý là số vận lâu dài. Nhưng có tên hôn quân này, khí vận này sẽ bị mất đi một nửa. Ta lại làm chút tay chân với hắn, bồi dưỡng đối thủ này, có lẽ không bao lâu nữa Bạo tộc sẽ phải gắng gượng chống đỡ. Khi đó, nhân tộc ta sẽ được lợi rất nhiều.”

Nhạc Phong: “Trấn chủ anh minh.”

Thật ra Tô Trầm nói mấy cái này, hắn vị tất biết hết. Nhưng hắn vẫn có mấy phần bản lãnh, tuy là anh hùng mãnh hán nhưng cũng hiểu được vỗ mông ngựa.

Tô Trầm thật thoải mái hưởng thụ loại vỗ mông ngựa này, lúc này mới nói: “Chuyện phải làm hai tháng sau, các ngươi tạm thời không cần xen vào. Việc cấp bách hiện tại là mong chóng tăng thực lực các ngươi lên.”

“Tăng thực lực chúng ta lên?” Nhạc Phong lộ vẻ mặt khó xử: “Thời gian hai tháng đủ làm gì chứ.”

Bảy mươi ba binh sĩ, trong đó Khai Dương cảnh ba người, Phí Huyết cảnh hai mươi người, còn lại đều là Dẫn Khí. Chút thực lực ấy, trong quốc đô Bạo tộc, thật sự không đủ để làm gì.

Tô Trầm tiếp tục nói: “Hai tháng đã đủ làm rất nhiều chuyện. Đầu tiên, các ngươi phải tu luyện tốt Vô Cấu Tâm Pháp ta đưa các ngươi.”

————————————

Bắt đầu từ hôm nay, bảy mươi ba gã giác đấu sĩ Nhân tộc chính thức do Tô Trầm chưởng quản.

Dựa theo yêu cầu của Tô Trầm, bảy mươi ba gã Nhân tộc này được cấp thực vật dư thừa cùng sự tự do, lấy đó bảo đảm thân thể bọn họ khỏe mạnh, để có thể biểu diễn thật đặc sắc trong ngày sinh nhật của A Nỗ Bỉ.

Có dinh dưỡng đầy đủ, các binh sĩ rất nhanh khôi phục khỏe mạnh.

Tiếp theo là tu luyện Vô Cấu Tâm Pháp.

Kể từ hôm nay trở đi, hằng ngày những binh sĩ Bạo tộc giám thị đều có thể chứng kiến đám nhân loại binh sĩ ngồi trên núi tĩnh tọa minh tưởng, phun ra hít vào ánh sáng mặt trời.

Đối với Bạo tộc mà nói, loại tu hành chưa từng thấy này đều cười nhạo không thôi, cũng không thèm để ý.

Nhưng mà bọn họ sẽ không ngờ được, chính loại tu luyện nhìn như đơn giản này lại khiến cho thực lực của những người này đột nhiên tăng mạnh.

Vô Cấu Tâm Pháp là tâm pháp Tô Trầm sáng tạo ra để tăng tốc độ hấp thụ nguyên năng, thời điểm đó hắn không coi cái này là thứ gì lớn lao cả, chỉ coi nó như là một cái máy gia tốc tốc độ tu luyện cho mọi người mà thôi. Trong mắt hắn, bí pháp vô huyết trùng kích mới là có giá trị nhất.

Nhưng mà chung quy có một số chuyện, mới ban đầu thì không thấy giá trị, về sau chậm rãi phát triển rồi vượt qua dự tính, thậm chí vượt qua mục tiêu mà người khai sáng nó truy cầu.

Hôm nay Khương Liễu vẫn như mọi ngày khi mặt trời vừa mới lên bắt đầu luyện công.

Cảm thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, phun ra nuốt vào, thổ nạp hô hấp, không ngừng tuần hoàn hấp thụ nguyên năng vào trong người, vừa cải tạo tự thân vừa chậm rãi bài xuất ra bên ngoài, trong quá trình này, mỗi một vòng chu thiên đều làm cho tố chất của Khương Liễu tăng lên, nguyên lực tích tụ dần dần tăng trưởng.

Sau khi trải qua ba vòng tiểu chu thiên thổ nạp, Khương Liễu cảm thấy nguyên lực trong cơ thể mình đã không cách nào tăng trưởng, biết mình đã tu luyện trọn vẹn, trước khi đột phá không có khả năng tăng lên nữa. Hắn nguyên bản là Dẫn Khí đỉnh phong, chỉ kém một bước viên mãn mà thôi. Không ngờ mấy ngày nay tốc độ tu hành lại nhanh đến như vậy.

Hắn đang định dừng lại, bỗng nhiên đột phát ý tưởng, quyết định tiếp tục vận chuyển Vô Cấu Tâm Pháp, nhìn xem sẽ có kết quả gì.

Một lần rồi hai lần, vẫn không có biến hóa gì.

Nhưng mà không biết vì sao, Khương Liễu dần dần có một tia cảm giác vi diệu ở trong lòng.

Hắn có cảm giác bình cảnh của mình đang nhỏ lại, thật giống như là sau khi đã thổ nạp chu thiên Vô Cấu Tâm Pháp tới viên mãn xong, vẫn như cũ có thể lần nữa trùng kích.

Hoàn toàn là tò mò, hắn bắt đầu vận chuyển liên tục.

Cũng không biết vận chuyển bao lâu, một vòng lại một vòng, đảo mắt đã trôi qua một ngày.

Khương Liễu vẫn còn đang vận chuyển.