Chương 855 Diễn trò (2)
Đáng nát một tảng đá không có gì kinh ngạc, nhưng có thể chấn đá thành phấn thì tuyệt đối không phải khí lực lớn là làm được, cần phải có năng lực khống chế nguyên kỹ thấu triệt. Nếu là Nhân tộc thì Phí Huyết cảnh có thể làm được điểm này. Nhưng đối với Bạo tộc mà nói loại trình độ này có ý nghĩa là đã vượt xa ba lần nguyên năng tẩy lễ rồi, là thực lực cấp bậc Diêu Quang.
Lấy thực lực của những binh sĩ này, cho dù là bảy mươi sáu ngươi cùng lao lên đối phó Tô Trầm cũng vô dụng.
Bạo tộc binh sĩ nghiêm trang nói: “Vâng!”
Tô Trầm dẫn Nhân tộc binh sĩ đi lên núi.
Đi vào đỉnh núi, Tô Trầm dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám Nhân tộc binh sĩ này.
Hắn không nói lời nào, khiến cho những Nhân tộc binh sĩ này khẩn trương không thôi.
Một binh sĩ không chịu được vẻ tịch mịch này, la: “Thằng nhãi Bạo tộc, muốn giết liền giết, lão tử không sợ ngươi!”
Tô Trầm lạnh lùng nói: “Mang các ngươi lên đây, không phải để giết các ngươi mà là để tra tấn các ngươi. Hiện tại, tất cả quỳ xuống cho ta. Cùng nhau mắng to Nhân tộc vô sỉ, la lên Bạo tộc vĩ đại.”
“Ngươi mơ tưởng!”
“Ngươi nằm mơ!”
“Binh có chết nhưng không thể nhục!”
Tất cả binh sĩ đều la to lên.
“Phải không? Nếu như vậy, thì ta đây liền giết cho các ngươi coi!” Tô Trầm đột nhiên ra tay đặt một chưởng vào trên ngực một tên binh sĩ.
Binh sĩ kia ói ra máu, thân thê lung lay đổ trên mặt đất, vậy mà không có hô hấp.
“Quỳ xuống liền được sống, nếu không chết!” Tô Trầm lạnh lùng nói.
“Ngươi nằm mơ!” Các binh sĩ đều la to lên.
Thân hình Tô Trầm khẽ lóe lên, phành phành phành đánh ra vô số chưởng, mấy tên binh sĩ hung hãn rất đã ngã xuống.
Tô Trầm âm trầm nói: “Quỳ xuống đi! Chỉ cần ruồng bỏ quốc gia của các ngươi, chủng tộc của các ngươi, các ngươi có thể sống sót. Nếu làm như vậy, ta có thể cho các ngươi tự do. Cho các ngươi sống sót với thân phận nô lệ.”
Rốt cuộc có người sợ hãi.
Một binh sĩ quỳ xuống la lớn: “Đừng giết ta, ta nguyện ý thần phục! Bạo tộc vĩ đại, Nhân tộc vô sỉ!”
“Khốn kiếp nhà ngươi!”
“Đừng van hắn!”
“Đứng lên, đừng vũ nhục chí khí Nhân tộc ta!”
Mấy binh sĩ bên cạnh đều mắng to, cũng có binh sĩ muốn kéo hắn dậy, nhưng đều bị Tô Trầm một chưởng đánh chết hết.
Ngay sau đó lại có hai tên binh sĩ quỳ xuống.
Những binh sĩ khác phẫn nộ mờ mịt thối lui, rời xa những đồng bạn lựa chọn buông bỏ.
Bọn họ nhìn Tô Trầm như là nhìn cừu nhân thâm sâu nhất trên thế gian này.
Thề chết không hàng.
“Quá ít.” Tô Trầm rất không hài lòng lắc đầu: “Xem ra ta chỉ có thể bắt được ba tên nô lệ? Nếu đã vậy...”
Hắn phành phành phành liên tục ra tay, một tên lại một tên binh sĩ ngã xuống trong tay của hắn.
“Đợi một chút, ta đầu hàng!”
Một tên binh sĩ quỳ xuống la lên.
“Nhạc Tướng quân!”
“Tướng quân đừng a!”
Toàn bộ binh sĩ bi phẫn la lên.
Người kia quỳ xuống rồi dùng hai gối đi tới chỗ Tô Trầm: “Vị đại nhân này, ngươi muốn yêu cầu thế nào, ta đều đồng ý hết, chỉ xin ngươi...”
Tô Trầm nói: “Chỉ xin ta thế nào?”
Vị Nhạc Tướng quân kia hạ thấp giọng, mơ hồ không rõ.
Tô Trầm hạ thân xuống, Nhạc Tướng quân kia chợt bắn dậy: “Xin ngươi đi chết!”
Hai tai bắt lấy cổ họng Tô Trầm, một cỗ cự lực bùng nổ, ngay cả Tô Trầm đều có chút phản ứng không kịp, bị hắn đẩy văng ra vách núi, cùng vị Nhạc Tướng quân kia kia rơi xuống vách núi.
“Tướng quân!”
Rất nhiều nhân loại binh sị đều la lớn nhào tới.
Một màn làm cho bọn họ khiếp sợ và tuyệt vọng xuất hiện ngay tại thời khắc này.
Tên Bạo tộc chết tiệt kia thế mà mang Nhạc Tướng quân bay lên.
Hắn vậy mà bay được!
Đối với Bạo tộc mà nói, phi hành là một cửa ải còn khó hơn cả Nhân tộc, ít nhất phải trải qua năm lần nguyên năng tẩy lễ mới làm được.
Bạo tộc này, thực lực lại cường hãn như vậy?
Mọi người đều tuyệt vọng.
Một khắc này, một tên binh sĩ chợt la lên: “Đừng để cho hắn bay lên!”
Thế mà nhảy ra ném một khối cự thạch tới chỗ Tô Trầm.
“Đúng vậy, liều mạng với hắn!” Các binh sĩ đều hô to, trong đó có một người trực tiếp nhảy từ vách núi xuống như là thiên thạch từ trên trời rơi xuống chỗ Tô Trầm.
“Ta thao, chơi lớn rồi!” Tô Trầm mắng một tiếng, mắt thấy một đám binh sĩ từ trên không trung nện xuống, song chưởng chấn động trên người hiện ra vô số xúc tua trong suốt, lại là xúc tua không khí. Lấy thực lực ngày hôm nay của Tô Trầm, một hơi có thể phóng xuất mấy chục đầu.
Những xúc tua này vừa xuất hiện, liền trói những sĩ rơi xuống từ trên trời.
Chỉ là những binh sĩ này liên tục rơi xuống, Tô Trầm tiếp cũng tiếp không xuể.
Bất đắc dĩ, Tô Trầm chỉ có thể lóe thân hình trực tiếp xuất hiện trên vách núi, ném toàn bộ binh sĩ lên, quát: “Định cho ta!”
Toàn bộ binh sĩ bị chế trụ thân hình.
Ngay sau đó thân hình hắn tiếp tục biến mất, xuất hiện ở chỗ sâu trong vách đá.
Ngay khi hắn đến lao vào vách đá, có vài binh sĩ vẫn còn rơi xuống.
Tô Trầm trực tiếp xuất hiện ở bên dưới, xúc tua không khí vũ động như là bạch tuộc tiếp được toàn bộ những binh sĩ rơi xuống sau đó quay trở về vách núi.
Lau mồ hôi trán nói: “Mẹ nó, may mà ta khắc Bạch Tháp Chiết Dược làm thiên phú bản mạng, bằng không đám này còn không chết rồi? Về sau muốn đùa phải kiềm chế một chút.”
Nói xong đánh một cái bùng tay, tất cả binh sĩ đồng loạt chấn động tinh thần, khôi phục cử động.
Nhạc Tướng quân tức giận nhìn Tô Trầm: “Bạo tộc cẩu tặc, ta...”
“Được rồi được rồi, Nhạc Phong Nhạc Tướng quân, là ta không tốt.” Tô Trầm ngăn hắn nói.
Nhạc Tướng quân sửng sốt: “Ngươi biết ta? Giọng của ngươi... sao lại quen thuộc như vậy? Còn nữa vì sao ngươi lại nói ngôn ngữ của Nhân tộc ta?”
Ngay sau đó, một màn khiến cho tất cả binh sĩ kinh ngạc xuất hiện.
Tô Trầm biến hóa về nguyên trạng.
“Tô Phó trấn chủ?” Một vài binh sĩ kêu lên.
Có người nhận biết Tô Trầm, có người chưa thấy qua, nhưng mặc kệ là chưa thấy hay là đã thấy, đều biết về cái tên Tô Trầm này, biết hắn đã cứu vãn Thiên Uy Quân.
Giờ phút này biết được là hắn, mọi người đều kích động.
“Ngươi... vì sao ngươi lại ở chỗ này? Không, ngươi nhất định là giả!” Nhạc Tướng quân kích động nói.
Tô Trầm thở dài: “Ngươi có bao giờ nghe qua Bạo tộc có năng lực ngụy trang sao? Một trận chiến ở Tử Kim Sơn, ta hình như có cứu ngươi một lần thì phải? Rồi ngươi hồi báo bằng cách đạp ta xuống vách núi?”
Nhạc Phong kinh hỉ nảy lên: “Đúng là ngươi rồi! Đúng là Tô Phó trấn chủ rồi! Tô Phó trấn chủ tới cứu chúng ta!”
Mọi người đều hoan hô.
“Hư! Nhỏ giọng chút xíu.” Tô Trầm dựng thẳng đầu ngón tay: “Dưới núi còn có một đám Bạo tộc kìa.”:
“Không thể tin được đúng là Trấn chủ ngài tới đây. Nhưng mà vừa rồi vì sao...” Có binh sĩ khó hiểu, hỏi.
Tô Trầm trả lời: “Rất kỳ quái sao? Nếu bởi vì các ngươi là nhân loại binh sĩ mà trực tiếp bại lộ thân phận thì ta là kẻ ngốc rồi? Dù sao cũng phải thử coi ai có thể tín nhiệm, ai không thể tin nhiệm mới được?”
Hắn nói xong phất tay áo, lúc này đám binh sĩ bị hắn giết chết một lần nữa đứng dậy.
Lấy thủ đoạn của Tô Trầm, muốn lừa gạt bọn họ rất dễ dàng.