Chương 870 Trận chiến cuối cùng (Trung) (2)
Vì thế trong mắt Tô Trầm, liền hình thành một thế giới khác có đủ mọi sắc thái màu mè.
Nếu là đột nhiên lâm vào hoàn cảnh này, khẳng định sẽ không quen.
Nhưng Tô Trầm nhiều năm vận dụng mới đi tới được một bước này, từ cái lúc sử dụng nó nhìn thấy năng lượng cách một lớp quần áo cho đến khi nhìn thấy màu sắc lộ ra ngoài, hắn đã trải qua một con đường lâu dài và gian khổ.
Hôm nay mầm mống đã nẩy mầm, rồi phát triển, quả thật đã đến lúc đếm quả ngọt rồi, mà hôm nay tất cả những việc này, tự nhiên sẽ rất dễ thích ứng.
Nhẹ nhàng lôi kéo Liệp Lang dưới chân, Liệp Lang thong thả bước một bước đi đến bên cạnh, một cái Nguyệt Nha Thiên Trùng bay xẹt qua người của hắn.
Trước lúc Tô Trầm tránh né, đầu Nguyệt Nha Thiên Trùng này thậm chí còn chưa được phóng ra ngoài.
Nhưng mà ở trong mắt Tô Trầm, khi nhìn quái đám màu sắc hỗn loạn, hắn đã thấy có một đạo màu sắc biến hóa chỉ về hướng của mình.
Cho nên trước khi nguyên kỹ phóng thích, hắn tránh.
Nhưng mà đây vẫn như cũ không phải là thứ mà hắn mong muốn.
Hắn muốn càng nhiều!
Trong màu sắc hỗn loạn, vô số màu sắc đang vận chuyển, biến hóa, va chạm, cũng xen lẫn các quỹ tích và màu sắc mới.
Màu sắc như mây, không ngừng sinh ra, lại không ngừng biến mất, hoặc là giao hòa, hoặc là đụng nhau, trong hiện thực tạo ra một trận nổ mạnh có hiệu ứng ánh sáng hoa lệ.
Tất cả nguyên kỹ trên bản chất đều là phóng thích năng lượng, trên trạng thái màu sắc hỗn tạp giao hòa.
Đây là lần thể hội lớn nhất ở trạng thái vi mô của Tô Trầm.
Muốn nắm được chúng nó, nhất định phải biết quy luật vận chuyển của chúng nó.
Ví dụ như này.
Hắn nhìn về phía một màu sắc trong đó.
Đây là một màu sắc tương đối đơn điệu, chỉ có hai loại đỏ và cam.
Màu đỏ đại biểu năng lượng hỏa diễm, màu cam đại biểu năng lượng sinh mệnh.
Khi nhìn nó ở hiện thực, đó là một đồ đằng võ sĩ đang chiến đấu với Liệt Hỏa Vinh Nguyên. Một trận đồ đằng văn lóe lên, phát ra màu cam sáng bóng, đối phó với liệt diễm màu đỏ cuồng bạo của Liệt Hỏa Vinh Nguyên. Đồ đằng võ sĩ cùng Liệt Hỏa Vinh Nguyên đều là binh chủng cấp thấp nhất trong chủng tộc, là vật hi sinh, phương thức chiến đấu cũng có vẻ đơn giản. Vì nguyên nhân này, cho nên màu sắc mới đơn diệu, dễ phân biệt hơn.
Năng lượng loạn lưu ở trong khu vực này bày ra quán tính mãnh liệt, toàn bộ năng lượng tiến vào khu vực này đều bị ảnh hưởng theo đó.
Là ảnh hưởng, chứ không phải suy yếu.
Tô Trầm rất nhanh phát hiện ra, quỹ tích vận hành của năng lượng quyết định mấu chốt ở mạnh hay yếu, nó giống như câu nghịch ta thì chết vậy, trong thế giới năng lượng cũng là như thế.
“Thì ra là như vậy, chân lý có đôi khi đơn giản đến đáng sợ.” Tô Trầm mỉm cười.
Sở dĩ uy lực của nguyên kỹ bị suy yếu là vì năng lượng loạn lưu làm quỹ tích của nó bị phân tán, không thể tránh né, không thể chọn lựa. Nhưng vô luận năng lượng loạn lưu có loạn đến thế nào thì luôn luôn kết hợp lại ở một thời điểm nào đó. Đó chính là cơ hội để nó tăng trưởng. Trái lại, nó sẽ bị suy yếu trên diện rộng.
Nếu muốn nắm lấy nhiều quỹ tích năng lượng như vậy thì đương nhiên không phải một chuyện dễ dàng, nhưng nếu không phải rất tham lam thì trước tiên nắm giữ khoảng vài phần vẫn là có thể.
Vi Sát Chi Nhãn có chút khép mở, ngay sau đó thị lực của Tô Trầm đã khôi phục bình thường. Nhưng mà hình ảnh trong tầm nhìn khi này lại xuất hện một tia quỷ dị hiếm có, ở giữa tầm nhìn, sẽ có một ít màu sắc mờ mờ chớp động.
Những màu sắc này chính là màu sắc khi nguyên tực ngưng tụ tối đa, mỗi mạo cái đều đại biểu cho một nguyên kỹ đang thành hình.
Ngay sau đó một mảnh băng diễm xanh thẳm trào ra đánh thẳng tới Tô Trầm, ngay khi nó trào ra, Tô Trầm giơ cánh tay lên đánh ra một quyền, đồng thời trên cánh tay thả ra hào quang đồ đằng. Đây đương nhiên không phải đồ đằng chân chính, mà là một món nguyên năng đạo kiện cho Tô Trầm chế tác. Loại nguyên nang đạo kiện này có màu bạc như là cánh ve, trong suốt như làn da, dán nó lên người là có thể phát huy tác dụng, nói trắng ra là một cái hộ thủ phiên bản tinh mỹ.
Năm đó Tô Trầm chỉ chế tạo một món nguyên năng đạo kiện, trải qua rất nhiều năm phát triển, hắn không chế tạo thêm nguyên nang đạo kiện nào cường đại hơn, nhưng độ tỉ mỉ lại tiến một bước dài, thành ra có thể thay thế đồ đằng Bạo tộc. Thứ này tuy uy lực tầm thường, nhưng có thể giải quyết được vấn đề ngụy trang Bạo tộc.
Giờ phút này đánh ra một quyền, phiến băng diễm xanh thẳm kia tựa như gà bị bóp cổ, im bặt mà dừng, cứ như vậy bị dập tắt.
Năng lượng vốn là vật vô hình, khó có thể nắm bắt, không thể nào tiên tri, nhưng giờ phút này trong mắt Tô Trầm, tất cả năng lượng đều có hình thái, tại trong tính toán của Tô Trầm, tất cả năng lượng đều có quỹ tích. Có hình thái, biết quỹ tích, hắn có thể dễ dàng nắm giữ nhịp độ của nó, bóp chết nó khi nó phóng thích uy lực.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là năng lượng đối phương vận dụng không được mạnh hơn hắn, nói cách khác, đây vẫn như cũ là một năng lực khi dễ người yếu.
Nhưng cho dù như vậy, đây vẫn là một năng lực cực kỳ kinh thế hãi tục.
Nhưng mà đây vẫn như cũ không phải Tô Trầm truy cầu.
Một yêu thú thượng phẩm rít gào vọt tới, mở ra mồm to, thổi ra một lốc kinh khủng về phía trước. Nhưng cơn lốc này không phải sử dụng với Tô Trầm mà là với một gã Bạo tộc ở phụ cận.
Ngay khi nó há mồm ra, Tô Trầm lại ra tay, vẫn như cũ là một quyền trương dương khí phách, nhưng ẩn trong một quyền cuồng bạo này chính là khả năng lý giải nguyên lực sâu sắc. Ngay sau đó liền thấy cơn lốc khủng bố kia đột nhiên vòng vo đổi hướng, xông thẳng vào trên người mấy đầu yêu thú ở bên cạnh rồi thổi bay bọn họ ra ngoài.
Đầu yêu thú thượng phẩm kia nhìn công kích của mình vậy mà đánh trật, rõ ràng thất thần, đối với việc Tô Trầm khống chế công kích của nó cũng hoàn toàn không cảm nhận được.
“Vẫn còn không đủ!” Tô Trầm lẩm bẩm nói.
Hắn muốn chiến trường hỗn loạn này vẫn như cũ bảo trì trạng thái này, muốn nắm cục diện này vào trong tay, muốn càng nhiều, qua đó thử nhiệm được càng nhiều.
Càng nhiều công kích mãnh liệt mà đến từ bốn phương tám hướng từ mảnh đất hỗn loạn cuồng bạo này.
Tô Trầm lại lững thững hành tẩu như đang ở trong đình viện nhà mình, tu tẩu trong phong bạo tàn sát bừa bãi, làm cho người ta kinh ngạc nhất là hắn thế mà không bị chút tổn thương nào.
Mỗi một lần hắn tiến lên đều đi vào kẻ hở của những công kích kia, hung hiểm né qua né lại, ngẫu nhiên có số công kích từ góc chết lao đến, nhưng Tô Trầm không động thủ, mà những công kích này tức thì bị chếch đi một cách khó hiểu.
Mới đầu Tô Trầm còn đi rất nhanh, nhưng mà theo thôi diễn càng ngày càng thuần thục, bộ pháp của hắn cũng càng lúc càng nhanh, từng bước từng bước đi vào trong đàn thú.
Vô số yêu thú rít gào khởi xướng công kích hắn.
“Nếu đã vậy, thì nên thử một chút lĩnh ngộ mới.” Tô Trầm thản nhiên nói.