Chương 869 Trận chiến cuối cùng (Trung) (1)
Thế nhưng là Tô Trầm không sợ, vì hắn có Tinh Thể Linh Hồn, có năng lực tính toán khủng bố, có Vi Sát Chi Nhãn, có năng lực nhìn thấu cực kỳ nghịch thiên. Có hai đại trụ cột này, cho dù không thể nắm tỉ mỉ mỗi một chi tiệt, nhưng nắm đại khái chắc là có thể.
Biết được điểm này, Tô Trầm kém chút kiềm không được muốn hành động.
Nghĩ tới đây, Tô Trầm quay đầu nói: “Bố Lạp Kỳ, cho các chiến sĩ chuẩn bị!”
Bố Lạp Kỳ kinh ngạc: “Muốn xuất kích ngay bây giờ sa?”
Xuất phát từ sự sủng ái đối với vị cận thần này, A Nỗ Bỉ an bài Tô Trầm vào đội dự bị ở cánh tả, việc này khiến cho hắn không cần lên chiến trường ngay từ đầu.
Nhưng linh cảm đột phát trong đầu khiến cho Tô Trầm muốn chủ động lên chiến trường thí nghiệm bản thân. Đây có lẽ là bản tính bẩm sinh của những tên điên thích nghiên cứu, một khi có một vị thiên tài nghĩ ra được một ý niệm, liền khẩn cấp muốn thực nghiệm một phen.
Cũng may Tô Trầm vốn có kế hoạch đi lên chiến trường, hiện tại chỉ là hơi sớm một tí mà thôi, không có vấn đề gì cả. Mà một khi thí nghiệm thành công, có lẽ có thể khiến kế hoạch của hắn được tiến hành càng thêm thuận lợi.
Giờ phút này Tô Trầm ra lệnh, cánh tả một mũi Liệp Lang kỵ binh bắt đầu động thân lao lên.
Bọn họ vòng ra sườn sau, chủ động áp sát chiến trường.
A Nỗ Bỉ rất nhanh phát hiện dị trạng này.
Lúc này A Nỗ Bỉ tất nhiên không ở trên vương tọa ở trung tâm chiến trận.
Hắn ở một mảnh đất cao ở hậu phương, từ trên cao nhìn xuống quan khán chiến cuộc, cũng thỉnh thoảng phát ra mệnh lệnh chỉ huy quân đội - Tuy hầu hết mệnh lệnh đều bị Cổ Tra làm lơ hoặc là sửa đổi.
Nhưng việc này không cản trở A Nỗ Bỉ cảm thụ lạc thù khi mình là “Thống soái thiên tài.”
Sau khi nhìn thấy quân đội của Tô Trầm di động, A Nỗ Bỉ không khỏi ngây ra một lúc, theo đó cười nói: “Thấy không? Long Đồ dẫn quân của hắn tiến lên, hắn muốn từ bên sườn cấp cho đối thủ công kích trí mạng. Thật sự là một tiểu tử dũng cảm, phải không? Còn có ai cảm thấy hắn chỉ biết lấy lòng ta, không có bản lãnh thật?”
“Hắn xuất kích sớm, bệ hạ của ta.” Cổ Tra hồi đáp.
“Ồ, việc này thì có liên quan gì? Dù sao thì Thú tôc tất bại không phải sao? Với lại chúng ta là Bạo tộc, Bạo tcộ không cần kiên nhẫn mà là cần dũng khí và nghị lực. Hắn là một Bạo tộc chân chính, không phải sao? Ha ha ha ha!” A Nỗ Bỉ cười to.
“Đúng vậy, Bạo tộc chân chính.” Cổ Tra.
Mặc dù Cổ Tra cũng không cho rằng Tô Trầm xuất kích sớm có vấn đề gì, trận chiến này biến số xác thực không lớn, vấn đề duy nhất chỉ nằm ở việc cần phải trả giá bao nhiêu mà thôi.
Liền giống như Phi Sắc Chi Tâm, hắn cũng không cho rằng hắn thắng được, thứ duy nhất hắn cảm thấy hứng thú chỉ là có thể đoạt lại bảo vật của hắn hay không.
Khi một người bị đối phương nắm chắc thậm chí là khống chế, thì vô luận hắn là tồn tại vĩ đại như thế nào, chỉ có thể bị đối phương dắt mũi mà thôi.
“Xung phong!”
Theo tiếng rống của Tô Trầm, năm ngày Liệp Lang kỵ binh tiến hành trùng kích vào quân trận của Thú tộc, bản nhân Tô Trầm lại dẫn đầu làm gương xông về phía trước.
Chiến tranh giữa Bạo tộc và Thú tộc chiến thuật cơ bản được vận dụng là đơn giản hóa tối đa, nhưng mà đơn giản cũng phải thuần đơn giản, trái ngược lại đơn giản này trở nên càng thêm trực tiếp, càng thêm tàn khốc.
Mục tiêu trước mặt ngày càng gần, thời khắc sắp tiếp cận, Tô Trầm giơ tay lên một mảng hỏa diễm hình chùy mãnh liệt mà ra.
Liệt diễm này kỳ thật là một phiên bản khác của bạo liệt hỏa ưng của hắn, phương thức chiến đấu của Bạo tộc thiên hướng đơn giản, ngay cả nguyên lực đều vận dụng như thế, cho nên Tô Trầm thoáng cái sửa bạo liệt hỏa ưng lại đôi chút, dẹp ưng thân, để lại ưng dực, sau đó thu hẹp lại, cuối cùng biến thành một mảng hoả diễm chùy.
Hỏa diễm hình chùy tuy uy lực không chút nào kém bạo liệt hỏa ưng, chỉ là không có linh động bằng bạo liệt hỏa ưng, không thể truy kích tầm xa. Nhưng mà đặt mình vào trong chiến trường rộng lớn này, hai cái kia không tính là gì cả.
Giờ phút này hỏa diễm mênh mông vừa ra, đồng loạt đốt mấy đầu yêu thú ở phía trước, khiến cho chúng nó cùng nhau phát ra tiếng gào phẫn nộ.
Sau khi hấp thụ hỏa diễm nguyên năng, lại tấn thăng đến Diêu Quang cảnh, hỏa diễm nguyên năng lực của Tô Trầm đã đạt tới trình độ khá khủng bố, nhưng thời khắc này phát ra lại chỉ làm vài đầu yêu thú bị thương nhẹ. Không phải mấy đầu yêu thú này thực lực quá mạnh mẽ mà là kết quả do bị năng lượng loạn lưu làm suy yếu.
Tô Trầm cũng không thèm quan tâm, mục đích của trận chiến này vốn không phải giết chết đối thủ mà là chấp hành kế hoạch, tìm linh cảm thí nghiệm.
Tiếng gầm gừ dẫn tới càng nhiều yêu thú, những yêu thú này dùng trăm phương ngàn kế thay đổi phương hướng nhằm về phía Tô Trầm.
Tô Trầm hợp thời thả chậm tốc độ, từ bên trái phải hai sườn của hắn nhảy ra lượng lớn Bạo tộc, không hề sợ hãi nghênh tiếp Thú tộc.
Bạo tộc tính cách bẩm sinh dũng mãnh, thêm vào cừu hận vì gia viên bị hủy, khiến cho bọn họ khi đối mặt yêu thú hung tàn này hoàn toàn không có ý ngại, chỉ có oán hận và lửa giận vô tận được kích phát từ trong nhiệt huyết.
Đương nhiên, tất cả những thứ này không có bao gồm Tô Trầm. Mặc dù tự mình hạ tràng, tâm hắn vẫn tĩnh, máu cũng lạnh băng.
Muốn bảo trì bình tĩnh trong chiến tranh không phải là một chuyện đơn giản, cho dù là không phải đồng loại, khi ở trong chiến trận thiết cùng hỏa, cũng rất dễ dàng bị không khí quanh thân ảnh hưởng.
Nhưng mà Tô Trầm có thể, hắn toàn lực mở ra năng lực tính toán của Tinh Thể Linh Hồn, giờ phút này chung quanh phảng phất đều là số liệu, đang tiến hành giải toán như bay ở trong đầu.
Bên trái mười ba trượng, ba gã Bạo tộc đang đối đầu một đầu yêu thú, Bạo tộc sức cùng lực kiệt; Bên phải năm Bạo tộc đối chiến hai yêu thú, nhưng bọn hắn không chú ý tới trên bầu trời có một đầu Thiết Quan Vũ Ưng sắp khởi xướng công kích; Phía trước một đầu Hắc Bối Tê sử dụng nguyên kỹ đụng mạnh, ba, hai, một...
Oành...
Trong tiếng đụng nhau kịch liệt, mười tên Bạo tộc bị đụng bay lên.
Tô Trầm cũng không hài lòng, hắn truy cầu không phải là tiên tri ra tay mà là nắm chắc đường chảy năng lượng, vừa rồi phát hiện chỉ là một ngẫu nhiên nhỏ mà thôi.
Vi Sát Chi Nhãn thấy rõ rất chi tiết, dòm ngó thế gian bổn nguyên, bản chất vạn chất, mà theo Vi Sát Chi Nhãn không ngừng vận dụng, năng lực thấy rõ càng ngày càng đề cao, hôm nay toàn lực mở ra, cảnh tượng quanh thân Tô Trầm đã trở nên vi diệu hẳn lên.
Thân thể của sinh mệnh được làm nhạt đi, chỉ để lại thân thể, và thay vào đó là thân thể mang nhiều màu sắc năng lượng khác nhau đại biểu sự tồn tại của nó. Màu sắc khác nhau đại biểu năng lượng khác nhau, mà ánh sáng đậm nhạt thì đại biểu năng lượng mạnh hay yếu. Mà màu sắc của những thân thể này lại không ngừng lưu chuyển, đại biểu cho năng lượng đang lưu động, đang phóng thích nguyên kỹ.