← Quay lại trang sách

Chương 874 Kinh biến (2)

Tô Trầm đi vào đài cao trên Xa Hoàng.

Nhạc Phong thấy hắn, trên mặt mang mỉm cười: “Tới đây.”

“Tới đây.” Tô Trầm đồng dạng trả lời bằng một nụ cười, tiếp nhận Nguyên Cốt Quyền Trượng và Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng từ trong tay Nhạc Phong.

Rốt cuộc thành công!

Khi tiếp nhận Nguyên Cốt Quyền Trượng, Tô Trầm vẫn hoàn hảo, chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng huyền diệu chạy qua người, Tô Trầm biết đó là tác dụng về lực lượng thời gian vốn có của Nguyên cốt. Nhưng mà khi ngón tay đụng vào Bản Đồ Đằng, Tô Trầm đột nhiên cảm thấy thân thể tê rần, một cỗ lực lượng kỳ dị truyền đến từ trong Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng, Tô Trầm chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần chấn động, toàn thân tràn ngập sinh mệnh lực.

Cùng lúc đó, Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng thả ra hào quang nóng rực, chíu thẳng phía chân trời.

“Ồ? Đây là?” Tô Trầm ngây người một lúc.

Đột nhiên xuất hiện dị tượng làm cho mọi người đều lâm vào kinh ngạc, vài tên Tế Tự đồng loạt giật mình nhìn hắn, Nhạc Phong cũng ngây người.

“Đây... đây là chuyện gì?” Nhạc Phong ngơ ngác hỏi.

“Không biết.” Tô Trầm đáp, nhìn Bản Đồ Đằng trong tay.

Lúc trước mình cầm qua Bản Đồ Đằng Lôi Linh, cũng không có phát sinh loại chuyện này.

Ánh sáng trên Bản Đồ Đằng vẫn còn đang lóe ra, sinh mệnh lực không ngừng ùa vào trong thân thể hắn.

Đột nhiên Tô Trầm có loại cảm giác, hắn có thể hút khối Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng này.

Tô Trầm quyết định tuần hoàn cảm giác này, hắn thử thả lỏng thể xác và tinh thần, để năng lượng tràn ngập toàn thân, sau đó hắn thấy Bản Đồ Đằng ở trong tay không ngừng run rẩy.

Run rẩy kịch liệt khiến cho Tô Trầm có cảm giác hầu như bắt không được nó.

Tô Trầm cố gắng cầm nó, giờ phút này toàn thân của hắn và Bản Đồ Đằng như là nối liền nhau, cùng nhau tỏa ra nhiệt quang cường thịnh, khiến cho Nhạc Phong phải lùi lại mấy bước.

Sau đó một màn làm cho người ta kinh hãi xuất hiện.

Một mảnh bụi đá từ trên Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng rơi xuống, càng rơi càng nhiều.

“Nó đang giải thể!” Nhạc Phong hô lên.

“Ta biết.” Tô Trầm đáp lại.

Nếu lúc này Tô Trầm buông tay, có lẽ có thể ngăn hiện tượng này lại nhưng Tô Trầm không muốn làm vậy.

Hắn cảm thấy mình giống như là đang trải qua một hồi kỳ ngộ, một hồi trước nay chưa từng có, một kỳ ngộ chưa bao giờ có.

Nếu bỏ qua có lẽ sau này sẽ không có cơ hội được nữa!

Cho nên hắn không thể buông tay.

Hắn nhìn Bản Đồ Đằng trong tay, nó như là cát bụi bay xuống, nâng lên một mảnh lại một mảnh bụi đá, rồi cứ thế thần tốc tan rã.

Cùng với sự tan rã của nó, là lực lượng tựa như vô tận tiến vào thân thể Tô Trầm, làm cho Tô Trầm sảng khoái không thôi, nhưng lại có cảm giác sưng to thống khổ và khó chịu.

Cho dù là Tô Trầm cũng nhịn không được tru lên thống khổ.

Hắn có thể cảm giác được mình đã ăn quá no, thân thể sắp chứa không được lực lượng này, nhưng mà trực giác trong lòng nói cho hắn biết, không thể buông tay, giờ này khắc này tuyệt đối không thể buông tay, nếu không sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Hắn chỉ có thể cắn răng chịu khổ, trán túa ra gân xanh.

“Trời ạ, ngươi đang làm gì?” Đám Tế Tự hô to lên.

Một gã Tế Tự lẩm bẩm, rồi chợt dương tay đánh ra một đạo huyền quang.

Chỉ là đạo huyền quang này dừng ở trong cột sáng, lại tựa như băng tuyết gặp phải mặt trời, nháy mắt biến mất vô tung.

Trái lại Tô Trầm ngừa đầu hò hét thống khổ.

Hắn cảm giác được thân thể của mình đã chống đỡ tới cực hạn, toàn thân trên dưới từng bộ vị đều tràn đầy năng lượng, bành trướng đến đỉnh.

“A!” Tô Trầm ngửa đầu hô gào thống khổ.

Tại trong thống khổ to lớn này, hắn lại không thể duy trì ngụy trang của mình, hình dáng Bạo tộc biến mất, Tô Trầm rốt cuộc quay về bản thể.

Cùng lúc đó, Bản Sinh Mệnh Đồ Đằng cũng hoàn toàn hóa thành bột phấn tiêu tán biến mất trong gió. Một điểm năng lượng cuối cùng hóa thành điểm sáng biến mất trên tay hắn, ngay sau đó trước ngực Tô Trầm đột nhiên nóng lên.

Hắn tháo vạt áo mình, nhìn đến phần ngực, đã nhiều một mảnh hoa văn thần bí.

Sinh Mệnh Đồ Đằng.

Đúng là trực tiếp xuất hiện ở trên người hắn.

Theo đồ đằng này xuất hiện, nguyên bản thân thể tràn ngập cảm giác chướng bụng cũng chợt biến mất, thay vào đó là đói khát vô cùng.

“Nhân tộc, là Nhân tộc!” Mấy tên Tế Tự cùng rất nhiều Bạo tộc đồng thời kinh hãi thét rầm lên.

“Vẫn là bại lộ sao? Sớm hơn kế hoạch, nhưng cũng hết cách.” Tô Trầm quay đầu nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn.

“Vừa vặn ta đói bụng.”

Ra tay.

Khi Tô Trầm rời đi, A Nỗ Bỉ cũng bắt đầu thối lui.

Vì Liệt Diễm Quân Vương này lúc này đã hoàn toàn không có ý nghĩ sáng tạo lịch sử, thầm nghĩ chạy nhanh rời đi nơi này, thoát khỏi sự truy giết của vị Yêu Hoàng kia.

Cổ Tra nói: “Thỉnh bệ hạ rời đi, nơi này cứ giao Cổ Tra thủ hộ.”

Hoàng đế có thể đi, nhưng thân là Thống Soái, Cổ Tra không thể rời đi.

A Nỗ Bỉ nhìn hắn một cái: “Nếu đã vậy thì hết thảy đều giao cho ngươi.”

Nói xong không chút lưu luyến nào xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng A Nỗ Bỉ đào tẩu, Cổ Tra thở dài một tiếng trong lòng.

Có lẽ mình chết, đối với vị bệ hạ lập chí làm hôn quân này nói không chừng là một tin tốt.

Hắn lặng lẽ phủi áo của mình, nhìn về tiền phương.

Lúc này Tiên Huyết Phù Cung vẫn còn đang cố gắng đột phá quân trận Bạo tộc, dưới tình huống bình thường, chờ nó hướng lại đây thì A Nỗ Bỉ và Cung Cổ Nhĩ Đồ hẳn là đã chạy cao xa.

Nhưng đúng lúc này, trong phù cung bắn ra một mảnh khói bụi màu máu rất dài, tựa như là kéo thân thể về phía trước, trong nháy mắt đột phá hơn nửa cái chiến trường, tựa như một thanh băng vắt ngang chiến trường, mặc cho nguyên năng xung quanh dao động như thế nào, công kích mãnh liệt ra sao đều không thể để đám bụi băng này biến mất.

Ngay sau đó một thân ảnh từ trong phù cung bay ra, mang theo bụi băng bay tới.

Đó là một tồn tại thân sĩ trung niên, trong tay cầm bảo thạch quyền trượng ba màu, cứ như vậy nhanh nhẹn mà tiêu sái đi ở trên băng, nhìn như hòa hoãn nhưng mà mỗi một bước bước ra đều đi ra một khoảng cách rất xa. Nói đúng hơn, hắn không đi mà là bụi băng mang hắn bay đi, chỉ trong chớp mắt đã đến bên trên Cổ Tra.

Một ánh đao sắc bén phá không mà ra.

Thân là Đồ Đằng Dũng Sĩ đỉnh phong, cường giả trải qua năm lần thánh điện tẩy lễ, một đao kia chém ra đã bao hàm là toàn bộ lực lượng và lý giải về đao của Cổ Tra. Một đao nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa sát ý cực hạn, một khắc này, tựa như ngay cả đại sơn đều phải bị một đao này bổ ra, ngay cả thương khung đều phải vỡ vụn dưới một đao này.

Cho dù là bản thân Cổ Tra, đều cảm thấy chém ra một đao này chính là một kích phấn khích nhất từ lúc chào đời của hắn, ngay cả Phi Sắc chi Tâm cũng không thể không dùng bản sự để đối phó.

Nhưng hắn đã sai rồi.

Phi Sắc Chi Tâm vẫn như trước chậm rãi đi một cách tiêu sái như gió trên bụi băng, thật chậm và cực nhanh tại thời khắc này đạt thành một sự cân bằng quỷ dị, khiến cho sự tồn tại của hắn đều trở nên mờ mịt và không chân thật.