← Quay lại trang sách

Chương 875 Hoàng cấp quyết đấu (Thượng)

Khi một đao này của Cổ Tra hạ xuống, hắn thậm chí không ngăn cản, không né tránh mà cứ như vậy đi về phía trước.

Một đao này của Cổ Tra xẹt qua, chém qua, cắt qua người Phi Sắc Chi Tâm, nhưng lại không nâng lên nổi một tia sóng gợn.

Tựa như Phi Sắc Chi Tâm không ở thế giới này mà bị vây ở một thời không khác.

Đồng thời Phi Sắc Chi Tâm nâng quyền trượng sáng rực trong tay lên.

Vật sáng rực kia là một khối bảo thạch màu đen.

Một đạo hắc tuyến đánh vào trên người Cổ Tra, vì vậy thân thể Cổ Tra bắt đầu suy kiệt, héo rũ.

Lấy sinh mệnh lực và nguyên lực cường hãn của hắn thế mà ngăn không được sự mục nát này, chỉ có thể nhìn thấy thân thể của mình không ngừng già đi, xói mòn đi, sinh mệnh lực nhanh chóng trôi đi.

“A...” Mãnh hán kiên cường này phát ra tiếng thở dài tối nghĩa: “Hắc Tử Chi Quang...”

Trong cơ thể dâng lên năng lượng mênh mông, ánh sáng màu đen hơi ảm đạm đi một chút.

“Ồ?” Đang hành tẩu, Phi Sắc Chi Tâm hiếm thấy mà dừng chân.

Lần hắn dừng lại này, tựa như thư thời gian lâm vào đình trệ, băng đình chỉ truyền tống, ngay cả máu tươi cũng không còn rơi vãi.

Ánh mắt Phi Sắc Chi Tâm nhìn Cổ Tra mang theo nhiều hơn một tia thưởng thức: “Bạo tộc dũng sĩ cường đại, nhưng đáng tiếc, chung quy chỉ là một tên Vương cấp.”

Hắn vung tay lên, một mảnh hắc triều dâng lên hoàn toàn bao phủ Cổ Tra.

Làm xong chuyện này, Phi Sắc Chi Tâm tiếp tục nhẹ bước.

Tốc độ của hắn vẫn như cũ không nhanh, nhưng mà khoảng cách cùng A Nỗ Bỉ lại nhanh chóng giảm bớt.

Thẳng đến khi khoảng cách giữa hắn và A Nỗ Bỉ rút ngắn xuống còn một quãng ngắn.

Hắn mới diêu thanh nói: “Vĩ đại A Nỗ Bỉ, Liệt Diễm bệ hạ, ta chỉ muốn ngươi giao ra thứ ngươi ăn cắp của ta, ta có thể bất kể tất cả chuyện trước kia, ngay cả mấy vạn bộ hạ Thú tộc này của ta, đều có thể tặng cho ngươi. Nhiều Thú tộc như vậy, huyết nhục của chúng nó đủ để bù lại tổn thất của các ngươi.”

A Nỗ Bỉ lắc đầu: “Ta không biết ngươi đang nói gì.”

Phi Sắc Chi Tâm nhướng mày: “Đây không phải là đáp án ta muốn nghe.”

“Ngươi chỉ có bao nhiêu đó thôi sao.” Một vị Bạo tộc dũng sĩ dũng mãnh điên cuồng hét lên ném cự phủ trong tay về phía Phi Sắc Chi Tâm.

Trên bình địa như có nổ lên một đạo lôi quang, cự phủ trong tay lấy thế nghiền nát vạn vật xoắn tới.

Lực lượng cường đại mà mãnh liệt này ở trong mắt Phi Sắc Chi Tâm lại có vẻ nhỏ bé đến thế, thậm chí không đáng để hắn nhằm vào.

Nhẹ nhàng duỗi tay, nhấn một cái về chỗ xa xa trước người, cự phủ kia liền bị hắn đè lại, cứ vậy ngừng trong không trung, hắn vẫn như cũ nhìn A Nỗ Bỉ: “Cho nên, đây là đáp án cuối cùng của ngươi?”

Phi Sắc Chi Tâm trong Thú tộc luôn cho mình là quý tộc, thích ra dáng thân sĩ, trừ phi phẫn nộ cùng cực, nếu không sẽ ít có hiện tượng thất thố.

Giờ phút này khẩu khí nói chuyện của hắn đã trở nên sắc bén, đầy đủ chứng minh hắn đã bất mãn và không kiên nhẫn nữa - Hắn không có nhiều thời gian để mà kéo dài thêm nữa, đằng sau Bạo tộc đang chen nhau mà tới.

A Nỗ Bỉ vẫn đang thối lui về sau.

Luận thực lực, vị Hoàng đế bệ hạ địa vị tối cao này đã là dũng sĩ đỉnh phong cộng thêm sáu lần thánh điện tẩy lễ nhưng cái này không có nghĩa hắn chính là một cường giả chân chính. Khuyết thiếu thực chiến, khuyết chiếu dũng khí liều chết, làm cho sức chiến đấu của hắn ngay cả Cổ Tra cũng không bì được.

A Nỗ Bỉ không có chút dũng khí liều chết, lại trải qua một cuộc sống lãng phí mấy chục năm qua ở trong một chủng tộc kiên cường dũng mãnh như vậy, khiến cho hắn dần dần trở nên mềm yếu.

Cho nên hắn thối lui không chút do dự.

“Thật sự khiến ta nuối tiếc!” Phi Sắc Chi Tâm đã mất đi sự kiên nhẫn cuối cùng của mình.

Quyền trượng tam sắc bảo thạch nhẹ nhàng giương lên hướng về trước, một mảnh hào quang màu lam chậm rãi tản về trước.

Hào quang một đường tiến lại, không tổn thương tồn tại nào, chỉ như vậy kéo dài tới.

Ngay khi chạm vào A Nỗ Bỉ, một cái tay vô cùng già nua cản ở đằng trước.

Vì thế quầng sáng màu lam đình chỉ.

Là Cung Cổ Nhĩ Đồ.

Vị lão giả già nua này nhìn Phi Sắc Chi Tâm: “Vĩ đại Thú Chi Hoàng Giả, nơi này không có thứ mà ngươi muốn.”

Phi Sắc Chi Tâm tiếp tục huy động quyền trượng, mảnh hào quang màu lam kia thế mà phành một cái tiêu tán, hóa thành vô số điểm sáng biến mất trong không gian: “Nhưng ta cảm nhận được khí tức của bọn chúng.”

Cung Cổ Nhĩ Đồ không, trái lại vẻ mặt ngưng trọng: “Thâm Lam Lĩnh Vực... Phi Sắc Chi Tâm bệ hạ, ta nghĩ phương diện này có hiểu lầm rất lớn...”

“Không có hiểu lầm, chỉ có câu giờ.” Phi Sắc Chi Tâm trầm giọng nói.

Nếu không phải A Nỗ Bỉ chạy trốn, nếu không phải Bạo tộc đại quân đang cuốn cuồng chạy về thì hắn có thể nói rõ ràng với đối phương.

Nhưng khi tình thế đã nguy cấp, tất cả đàm phán và giải thích đều trở thành kỹ xảo câu giờ, Phi Sắc Chi Tâm hiển nhiên không có khả năng tùy tiện lãng phí thời gian, cho nên hắn không chút do dự ra tay.

Thâm Lam Lĩnh Vực triển khai, chung quanh tất cả đều trở nên ứ đọng đi, ngay cả không khí lưu động đều trở nên nhẹ đi, hiệu quả có chút giống Tu Di Không Gian của Thạch Khai Hoang. Nhưng thứ khác biệt nhất của hai thứ này đó là một cái là lĩnh vực còn cái kia là nguyên kỹ. Nguyên kỹ có hiệu quả mãnh liệt duy nhất một lần, rất khó duy trì trong thời gian dài, hơn nữa có thể phá giải. Lĩnh vực thì khác, đó là một loại đặc tính kết hợp cùng tự thân, có tính chất bẩm sinh, không chỉ có thời gian duy trì dài mà uy lực cũng mạnh, quan trọng nhất là nó có tính quyền uy không tồn tại tính phá giải.

Lấy Thâm Lam Lĩnh Vực của Phi Sắc Chi Tâm làm ví dụ, khi hắn thi triển, tất cả mọi vật trong lĩnh vực đều trở nên chậm đi, loại chậm này không chỉ nhằm vào mục tiêu mà thậm chí ngay cả nguyên năng trong phiến không gian này đều bị ảnh hưởng. Nói cách khác, tính lưu động của nguyên năng chậm lại, làm cho năng lực hấp thu ngyên năng chậm đi, nguyên kỹ cũng vì vậy mà chịu ảnh hưởng lớn. Có một số có thể là trở nên chậm, có một số thì uy lực thấp đi, còn có một số căn bản là không thể sử dụng được. Mà những ảnh hưởng này lại không hề tồn tại đối với người phóng thích, cho nên thân là Hoàng giả, khi Phi Sắc Chi Tâm thi triển lĩnh vực, trừ phi là cường giả đồng cấp, cơ bản không có ai có thể đối kháng với hắn.

Bởi vì Bạo tộc nắm giữ nguyên năng rất thấp, không có lĩnh vực nguyên lực, nhung bọn họ cũng không cần lĩnh vực. Bạo tộc dũng sĩ cường hãn một khi đạt tới đỉnh phong, đột phá cực hạn, tu hành đồ đằng tới viên mãn, thì sinh mệnh lực cường hãn không cần gia trì bất kỳ nguyên lực gì, tự thân chính là một thế giới, tuần hoàn không ngớt, cường hãn tuyệt luân, hoàn toàn có thể lấy nhục thân nghạnh kháng lĩnh vực.

Đáng tiếc dũng giả như vậy không có xuất hiện trên chiến trường lần này.