← Quay lại trang sách

Chương 877 Hoàng cấp quyết đấu (Hạ) (2)

Vù vù vù.

Ba cái cự phủ phá không mà ra chém về phía Phi Sắc Chi Tâm, đồng thời ba gã binh sĩ cầm phủ thân thể bồng một cái hóa thành bột mịn. Đây là một kích tập trung toàn bộ sinh mệnh lực của bọn họ, có lẽ chỉ có thể gây một chút tổn thương nhỏ cho Phi Sắc Chi Tâm, thậm chí ngay cả tổn thương rất nhỏ đều không làm được, nhưng ít ra có thể uy hiếp tới hắn, vậy là đủ rồi!

Đó là sứ mệnh của cấm vệ hoàng gia!

Phi Sắc Chi Tâm tay trái vẫn không động nhiên nhiên bắt ra ba chỉ, ta thanh chiến phủ chưa tiếp cận thân thể để phá toái.

Nhưng mà càng nhiều Bạo tộc cấm vệ vọt tới, nhếc lên một mảnh khí tức cuồng dã, hung tàn dữ tợn như là một làn sóng liệt diễm khủng bố, vù vù vù một cây lại một câyc hiến phủ phá không bay tới, lấy thế khai thiên phách địa áp tới.

Đồng thời âm thanh của Cung Cổ Nhĩ Đồ cũng trở nên cao vút.

Từ sau lưng hắn hiện ra một hắc ảnh cự đại, trong tay cũng cầm lợi phủ, bổ một cái về phía trước, rõ ràng là hư thể, nhưng chém ra lại có lực lượng chân thật vô song.

“Thủ hộ chi hổn! Ngươi đúng là không ít thứ tốt!” Phi Sắc Chi Tâm phát ra tiếng hô kinh sợ.

Thủ Hộ Chi Hồn là khai quốc Quân chủ của Liệt Diễm bộ lạcm Á Lịch Sơn Đại • Liệt Diễm, sau khi chết dâng linh hồn của mình lên, tế luyện thành thủ hộ thần thủ hộ lấy Liệt Diễm bộ lạc.

Vì tồn tại cường đại này sinh thời là vô địch chiến tướng, sau khi chết cũng là anh linh cường đại.

Thời khắc chịu một búa này, Phi Sắc Chi Tâm thế mà có loại cảm giác không thể nào tránh né.

Hắn thở dài.

“Mà thôi.”

Theo tiếng thở dài này, Thâm Lam lĩnh vực rung động nâng lên, chung quanh nổi lên vô số lam quang.

Dưới lam quang cùng cực, toàn bộ phủ ảnh đều trở nên chậm chạp.

Đồng thời Phi Sắc Chi Tâm thu tay lại, Liệt Diễm Trường Long thế mà về tới trong tay hắn, uốn lượn gào thét như một đầu Chân Long.

Trên quyền trượng bảo thạch ba màu, ánh sáng màu đen lại xuất hiện, nhưng không chỉ hướng đối thủ mà là chỉ vào thân Hồng Long.

Vì thế ánh sáng của Hồng Long bắt đầu đen đi, nguyên bản hỏa diễm màu đỏ thế mà vẽ loạn lên một tầng hắc quang.

“Đi đi! Tiêu diệt bọn họ!” Phi Sắc Chi Tâm gào thét điên cuồng.

Rồi tát ra một mảnh xích diễm huyền quang.

Tia chớp màu đen cùng tinh triều màu đỏ hung hội, hóa thành ác mộng khủng bố nhất tập kích lại, khiến cho người ta khó có thể miêu tả được cảm giác kinh tởm và mê muội hiện ra ở trong lòng.

Mấy tên Tế Tự phụ trợ chịu ảnh hưởng này, phát âm chậm chạp, đen đỏ chi triều liền thừa cơ xâm nhập.

Rầm rầm oành, mấy cỗ thi thể bạo liệt tại chỗ.

“Tê!” Tiếng gọi thảm thống xé trách trường không.

Kình Diện Chi Lão điên cuồng cắn nuốt lực lượng đen và đỏ, triệt tiêu ảnh hưởng của Thâm Lam Lĩnh Vực, anh linh cự đại tiếp tục vung chiến phủ phá không mà ra, vẽ ra một hình cung hoa lệ.

Phi Sắc Chi Tâm rốt cuộc động.

Từ khi chiến đấu đây là lần đầu tiên di chuyển, quỷ dị biến mất rồi quỷ dị xuất hiện ở một bên khác.

Nhưng ngay khi hắn di chuyển, càng nhiều chiến phủ ném mạnh tới.

Đám cấm vệ hoàng gia không màng sống chết vọt tới, dùng toàn bộ sinh mệnh lực của mình khởi xướng tiến công hy vọng có thể làm Hoàng giả bị thương.

Đối mặt thủ hộ anh linh công kích, còn có đám Tế Tự tiến công, đây là công kích yếu nhất.

Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân mà bọn họ mới có thể công kích được Phi Sắc Chi Tâm - Bọn họ nhỏ yếu, cho nên bị lựa chọn bỏ qua, không muốn tập trung quá nhiều lực chú ý lên bọn họ.

Phốc!

Một thanh phi phủ sượt qua Phi Sắc Chi Tâm, phá vỡ vòng bảo hộ, chém ra một đường máu trên cánh tay của hắn, một đóa hoa máu lặng lẽ nở rộ.

Rất nhỏ, hầu như không có ảnh hưởng gì, ngay sau đó là có thể tự động khôi phục.

Nhưng tiếp theo, càng nhiều phi phủ chen chúc bay đến.

Phi Sắc Chi Tâm không thể không thuấn di né tránh, chỉ cần ở trong Thâm Lam Lĩnh Vực, Phi Sắc Chi Tâm có thể tự do né tránh, nhưng trả giá là lực trói buộc của Thâm Lam Lĩnh Vực sẽ theo đó bị suy yếu đi, dẫn đến kết quả tất nhiên đó chính là...

Oành!

Khi thân ảnh Phi Sắc Chi Tâm lại xuất hiện, một trận hắc ảnh cự đại đã bao phủ xuống.

“Ngao!”

Phi Sắc Chi Tâm tru lên thống khổ, phủ ảnh khủng bố của thủ hộ anh linh chém vào trên người hắn, không chặt đứt thân thể nhưng lại khiến cho linh hồn của hắn có cảm giác thống khổ như bị xé rách. Hắn tình nguyện bị chém đứt thân hình, lấy thực lực cường giả Hoàng cấp của hắn có thể khôi phục rất nhanh, nhưng mà tư vị thống khổ linh hồn bị xé rách này lại khiến cho hắn khó có thể chịu được, trả giá trầm trọng.

Đen đỏ chi triều tăng vọt ầm ầm quét ra ngoài, khi thủ hộ anh binh bị đánh bay lên thì hắc triều cũng lăng không dâng lên, khắp nơi trong Thâm Lam Lĩnh Vực, tất cả Tế Tự đều bị cuốn vào trong hắc triều.

Nếu nói trước chiến đấu dùng là tuyệt chiêu, sát chiêu thì sau khi bị thương nặng, Phi Sắc Chi Tâm dùng chính là cấm chiêu. Lấy Thâm Lam Lĩnh Vực làm chỗ dựa, bỏ qua quá trình trùng kích của mục tiêu, không đếm xỉa ảnh hưởng của chiến ca ngâm tụng, trực tiếp bao phủ toàn bộ tồn tại trong khu vực này vào trong hắc tử đại triều.

Thân thể của đám Tế Tự bắt đầu hư thối, ngay cả thân thể của Cung Cổ Nhĩ Đồ cũng bắt đầu thối rữa liên tục.

Hắn nháy mắt dùng bảy tám bình dược tề chuyên đối phó năng lượng hắc tử, nhưng cũng rất khó khăn mới dừng ảnh hưởng của hắc tử lực này lại, những Tế Tự khác dưới sự tập kích khủng bố của nó tại chỗ hóa thành xương trắng chết đi. So sánh ngược lại, những cấm vệ hoàng gia kia lại không đếm xỉa công kích này - Bọn họ vốn là tồn tại cảm tử, thủ đoạn có mạnh đến mấy đối với bọn họ cũng vô dụng.

Hô!

Mênh mông dài cuồn cuộn, thế công tới dũng mãnh như liệt vân toái vũ.

Đám cấm vệ hoàng gia đạp bước chân hùng tráng cương mãnh nối đuôi nhau vọt tới, bằng vào sự hoang dã nhất và không ai ngăn cản ném sinh mệnh bọn họ ra ngoài.

Phi phủ như mưa!

Phành phành phành phành, cùng với đó là từng bộ từng bộ thân thể nổ tung tự diệt.

Thủ hộ anh linh vẫn còn đang công kích, Cung Cổ Nhĩ Đồ lại phóng ra mười hai bộ bạch cốt khô lâu, thân là Thần Miếu Tổng Tế, hắn không thiếu thủ đoạn.

Phi Sắc Chi Tâm một lần nữa phải lựa chọn, đó là tiếp nhận loại công kích nào trong lúc này.

Hắn chỉ có thể lựa chọn phi phủ.

Vì thế những công kích như lôi đình có thể phá toái nhật nguyệtm tinh kia dừng ở trên người Phi Sắc Chi Tâm, huyết hoa cũng theo đó vẩy ra từng mảng.

“Không!” Hắn hét lên điên cuồng.

Xích Diễm Trường Long ầm ầm mở rộng thổi quét tứ phương, chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập phạm vi trăm trượng, có hàng trăm ngàn cấm vệ hoàng gia dưới một kích này hóa thành xương trắng rực lửa.

Nhưng mà thủ hộ anh linh một lần nữa đánh trúng hắn, linh hồn lại bị xé rách, thống khổ làm cho hắn hầu như muốn phát điên, chỉ có thể tiếp tục thuấn di thoát đi. Nhưng ngay khi hắn mới vừa hiện ra, Kình Diện Chi Lão đã bỏ đi khống chế nguyên năng, trong nháy mắt bay múa phóng ra nhằm phía Phi Sắc Chi Tâm. Hai cái răng nanh sắc bén đâm vào trong thân thể Phi Sắc Chi Nha, cùng với một kích này, Kình Diện Chi lão mãnh liệt phá toái, năng lượng bạo liệt chuôi vào trong thân thể hắn.