Chương 878 Trốn lui (Thượng) (1)
“A!” Phi Sắc Chi Tâm ngửa đầu phát ra tiếng la thống khổ.
“Đáng tiếc, một cái đầu lâu chí tôn.” Cung Cổ Nhĩ Đồ lẩm bẩm nói: “Nhưng đổi lại một cái cũng được.”
“Ta... nhớ kỹ các ngươi!’
Phi Sắc Chi Tâm cắn răng nói, quyền trượng trên tay đột nhiên thả ra một mảnh hào quang, sau đó bạo tạc phá toái.
Một khắc khi đó, ba màu đỏ, xanh đen đồng thời dâng lên rồi bạo tạc, hóa thành một con nước lớn như là đại dương mênh mống cuốn ra ngoài.
“Rống!” Thủ hộ anh linh đồng dạng chém xuống chiến phủ uy mãnh của hắn, cùng với đó là Cung Cổ Nhĩ Đồ càn khôn nhất trịch điểm ra một chỉ.
Oành!
Khắp thiên địa đều bị năng lượng chi triều to lớn bao phủ.
Máu tươi từ trên Xa Hoàng nhỏ xuống từng chút từng chút, nhiễm đỏ cả Xa Hoàng.
Một cỗ thi thể cứ như vậy ngã xuống, đó là thi thể Bạo tộc.
Tô Trầm đứng ở đỉnh xe, trên mặt lô ra nụ cười thỏa mãn, đó là khoái cảm sau khi giải được cơn thèm khát.
Nhưng tiếc là, cảm giác đói khát được thỏa mãn nhưng trên thực tế thực lực không có tăng lên chút nào.
Nhưng mà không sao, Tô Trầm tin tưởng tất cả việc này sẽ không thể nào không có nguyên do.
Tất cả tồn tại đều có đạo lý của nó, chỉ là chưa tới thời điểm phát huy mà thôi.
Giờ phút này cầm Nguyên Cốt Quyền Trượng trong tay, tựa như là Hoàng đế tại thượng, bên cạnh hắn là bảy mươi ba gã hộ vệ Nhân tộc.
Cảnh tượng giờ khắc này, dưới ánh mặt trời chiều chiếu rọi, là cao lớn, là thần thánh như thế, tất cả Bạo tộc nhìn thấy đều ngây dại.
Bọn họ há to miệng, không dám tin nhìn tất cả việc này, trong vẻ mặt mang theo mê mang, kinh nghi, thậm chí là sợ hãi, đối lập với với hình tượng thần thánh Nhân tộc trên đỉnh Xa Hoàng, tạo nên một bức họa cuộn tròn.
“Bốp!”
Trên Xa Hoàng hiện ra một đạo tia chớp, biến cảnh tượng này trở thành vĩnh hằng.
Đó là Lưu Ảnh Bàn được A Nỗ Bỉ gắn ở trên Xa Hoàng, dùng để ghi lại “khoảnh khắc huy hoàng mà vì đại” này.
Nó cũng hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Tô Trầm không biết hình ảnh của mình được lưu lại.
Biết cũng không quan tâm.
Giờ khắc này sau khi hủy diệt đối thủ, tất cả những thứ cần làm hắn đã làm xong.
Là thời điểm đại công cáo thành rút lui.
“Ngao!!!”
Cách đó không xa vang lên tiếng gầm rú phẫn nộ của đám Bạo tộc.
Sau khi kinh ngạc trong chốc lát, Bạo tộc binh sĩ mới phản ứng lại, rốt cuộc khí thế hùng hổ giết lại.
Đáng tiếc đã chậm.
Tô Trầm thả ra Ngân Nguyệt Toa và Liệt Dương Toa.
“Lên toa!”
Theo mệnh lệnh của Tô Trầm, các binh sĩ đều tiến vào trong toa.
Nhưng không phải tất cả.
Ngân Nguyệt Toa lấy tốc độ là chủ, nhưng lượng vận chuyển nhỏ, trong tình huống bình thường chỉ có thể chở năm người, đó là không cần lo về độ thoải mái, còn chen cứng ngắc thì là mười người. Không gian trong Liệt Dương Toa lớn, có thể ngồi hai mươi người, chen cứng ngắc thì khoảng bốn mươi người. Nhưng cứ như vậy vẫn có hơn hai mươi người không thể đi vào.
Đối với loại tình huống này đám người Tô Trầm đã có phòng bị từ lâu.
Trên thực tế tiến vào hai toa ngay cả năm mươi người cũng không tới, chỉ có bốn mươi lăm người thôi, toàn bộ đều là Phí Huyết cảnh. Về phần tồn tại đã ngoài Khai Dương thì giữ lại, không có vào toa.
Bọn họ có cách khác rời khỏi.
“Đi!”
Theo tiếng kêu này, hai chiếc Xuyên Vân Toa đồng thời bay về không trung.
“Bắt lấy hắn!” Đám Bạo tộc gầm rú phẫn nộ.
Nhưng mà chiến trường từ lâu đã hỗn loạn, các Tướng quân có thể chỉ huy đều vội vã chạy đi cứu giá, còn lại ai cũng không chỉ huy ai được.
Huống chi lúc này Tô Trầm còn rống họng lên mà la: “A Nỗ Bỉ đã chết!”
“A Nỗ Bỉ đã chết!”
“Hoàng đế băng hà!”
“Bạo tộc bại!”
Một tiếng lại một tiếng rống to vang lên liên tục quanh quẩn thiên địa.
Trên chiến trường hỗn loạn, sĩ khí chính là sợi dây vô hình liên kết mọi người. Dưới tình huống hỗn loạn cực độ này, bất kỳ một lời đồn nào đều có khả năng dao động quân tâm. Cho dù là Bạo tộc dũng mãnh, sau khi nghe lời đồn như thế sợ là rất khó không kinh hoảng, kinh hoảng sẽ khiến bọn họ mất khả năng phán đoán, chiến trường hỗn loạn nhìn không ra tình thế gì cả, khắp nơi đều chém giết sẽ làm tâm lý khẩn trương tăng thêm một phần, hơn nữa trên Xa Hoàng tình hình dị thượng, máu tươi đầy đất, một ít Bạo tộc ở xa không nhìn rõ chân tướng sẽ nghĩ rằng A Nỗ Bỉ có phải là có chuyện hay không, một phần Bạo tộc sẽ mất lý trí, tự mình phát ra tiếng la tương tự, kết quả là làm cho lời đồn như quả cầu tuyết nhanh chóng biến lớn.
Chỉ một lát công phu, tin tức Bạo tộc tan tác đã truyền khắp nơi, vô số Bạo tộc dũng sĩ đang tử chiến vì vậy mà mất đi sức chiến đấu, bị đối thủ tàn sát; Còn có Bạo tộc mờ mịt vô hồn, không biết làm gì; Cũng có một số Bạo tộc vì vậy mà xoay người bỏ chạy...
Sau khi la xong, đám người Tô Trầm, Nhạc Phong đồng thời nhảy ra đằng sau Xa Hoàng.
Ngay khi bọn họ nhảy ra, thân hình biến hóa, đã trở thành Bạo tộc đáp xuống.
Đúng vậy, tất cả những người này đều sử dụng dược tề của Tô Trầm, nắm giữ khả năng biến hóa.
Tiếp theo bọn họ sẽ nhờ vào năng lực này tự mình chạy trốn.
Mặc dù có thể biến hóa, nhưng việc này đối với mọi người vẫn cực kỳ nguy hiểm, chung quy sẽ có một vài Bạo tộc nhìn thấy bộ dáng của bọn họ, chung quy sẽ có một vài Bạo tộc tập trung vào họ, thậm chí còn có thể có Thú tộc tham gia vào.
Vì nguyên nhân này, mạo hiểm đến từ việc thực lực mạnh hay yếu.
“Tập hợp ở Tây địa, nội trong nửa canh giờ không gặp ai thì đi!” Tô Trầm nói.
“Vâng!” Đám người Nhạc Phong lớn giọng hồi đáp, hạ xuống mặt đất.
Xoát xoát xoát!
Một đám phi phủ ném mạnh bay tới!
Mọi người lắc mình né tránh, trực tiếp đâm vào giữa Bạo tộc.
Không có phản kích, chiến đấu sẽ khiến cục diện trở nên giằng co, phải lập tức lẫn vào đám đông Bạo tộc, tựa như là giọt nước nhập vào biển cả, như vậy sẽ không ai nhận ra.
“Xông!”
Tô Trầm hóa thành một tên Bạo tộc cuồng dã đâm đầu về trước, sau khi nhảy vào trong đàn của đối phương rồi ấn một tau xuống giơ lên một nấm đất cát.
Tiếng gió, tiếng búa, tiếng rít gào, tràn ngập khắp nơi.
Khi đất cát chảy hết, những Bạo tộc này rốt cuộc biến mất vô tung.
Cùng lúc đó, các lời đồn A Nỗ Bỉ đã chết, Hoàng đế băng hà, Bạo tộc bại truyền bá ra ngoài, rất nhiều Bạo tộc không rõ chân tướng hoảng sợ ở trong lòng, có mất đi ý chí chiến đấu, có bàng hoàng thất thố, cũng có đào binh.
Bạo tộc là một chủng tộc anh dũng mà bưu hãn, nhưng chủng tộc có anh dũng hơn nữa, vẫn như cũ không thiếu kẻ hèn nhát, tựa như bọn họ ngu dốt thô lỗ như vậy nhưng có thể sinh ra những nhân vật như Đan Ba, Tát Khắc Nhĩ, Ngả Phất Lý Cách Tư, thì sinh ra đào binh cũng không có gì phải kinh ngạc. Có điều chuyện Bạo tộc xuất hiện lượng lớn kẻ đào binh hoàn toàn giống vói chuyện Bạo tộc xuất hiện lượng lớn người thông minh, đó là hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Nhưng nếu có người dẫn đầu, cổ động, vậy thì khác.