Chương 893 Yến hội (1)
“Hả? Lời này của ngươi có ý gì?” Lâm Văn Tuấn hỏi.
Khâu Thanh Trí nói: “Điện hạ có nghĩ tới việc lợi dụng người bên cạnh hắn hay không?”
Lâm Văn Tuấn lập tức lắc đầu: “Người bên cạnh hắn? Vô dụng. Hắn cùng Lâm Bắc Tô gia đã sớm nháo tới trời, hiện tại hai bên như là người là. Người thân duy nhất của hắn hiện tại là mẫu thân, nhưng từ lâu đã bị hắn bí mật dẫn đi, hôm nay không ai biết ở đâu... Người kia đã chuẩn bị từ lâu.”
Khâu Thanh Trí lập tức nói: “Ta noí người bên cạnh, không phải chỉ bọn họ.”
“Không phải chỉ bọn họ?” Lâm Văn Tuấn sửng sốt: “Đó là chỉ ai?”
“Thiên Uy Quân.”
“Thiên Uy Quân?” Lâm Văn Tuấn kinh ngạc.
Thiên Uy Quân già nua đã bị Lâm Văn Tuấn giải tán, xây nên Thiên Uy Quân mới, đã không có bao nhiêu người cũ còn lại, cho nên Lâm Văn Tuấn ngây người một lúc mới phản ứng lại Khâu Thanh Trí chỉ chính là Thiên Uy Quân.
Khâu Thanh Trí nói: “Đúng vậy, là bọn họ. Thiên Uy Quân là do Tô Trầm cứu về, bọn họ cùng Tô Trầm thành lập cảm tình thâm hậu, điểm này có thể nhìn thấy qua lời nói mà bọn họ nói khi trở về lúc ấy. Cảm tình đôi bên, những lão binh này của Thiên Uy Quân cảm kích Tô Trầm, Tô Trầm cũng phi thường coi trọng tình hữu nghị giữa bọn họ. Nếu bọn họ gặp nạn...”
Lâm Văn Tuấn đã hiểu: “Nhưng mà những người này đoàn kết cùng nhau rất khó đối phó.”
“Đây là nguyên nhân vì sao lúc trước ta đề nghị bệ hạ giải tán bọn họ. Giải tán Thiên Uy Quân, đối phó từng người sẽ không còn khó khăn. Chúng ta không cần xuống tay với toàn bộ Thiên Uy Quân, chỉ cần một phần là đủ để bức Tô Trầm cúi đầu.”
Sau khi kết thúc đường thẩm, Tô Trầm vừa đi xuống Tiêu Phi Nam đã đến tìm.
“Làm khá lắm.” Tiêu Phi Nam vỗ vỗ bả vai Tô Trầm tán thưởng nói, cũng không biết là hắn nói biểu hiện trên đại đường tốt hay là biểu hiện ở Bạo tộc tốt.
Tô Trầm bình thản nói: “Đạo sư và Quân chủ thế nào rồi?”
“Đừng lo cho bọn họ, Thái Tử điện hạ tuy muốn làm khó bọn họ, nhưng không có chứng cứ rõ ràng chứng minh bọn họ cấu kết Bạo tộc, chung quy chỉ có thể làm điểm khó dễ nhỏ mà thôi. Sau cùng sẽ được thả ra, không chỉ có thế còn phải được khen ngợi.”
“Vấn đề là tại sao hắn lại làm như vậy?” Tô Trầm hỏi.
Tiêu Phi Nam thở dài: “Thật ra ngươi đã biết đáp án rồi, không phải sao?”
Ánh mắt của Tô Trầm hơi mị đi.
Quả nhiên có liên quan tới đạo sư sao?
Không ngoài ý muốn a.
Năm đó Thạch Khai Hoang liền dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, chỉ là không ai ngờ tới, khi nó phát sinh, còn dính líu tới hàng ngàn người vô tội.
Nhưng mà đây là Thiên gia, vì thiết yếu, cho dù bọn họ chết thêm nữa cũng không sao cả.
Tô Trầm vẫn còn đang suy nghĩ, Tiêu Phi Nam đã cười nói: “Quên đi đừng nghĩ chuyện này. Nếu đã về rồi thì hảo hảo tụ lại, buổi tối đến chỗ ta, dẫn ngươi đi nhận thức những người này, bọn người Giang Sơn cũng muốn gặp ngươi.”
Đây có thể coi là một hồi thịnh yếu mở ra vì Tô Trầm, Tô Trầm cũng tiếp nhận rồi.
Vào ban đêm, trong phủ Tiêu Phi Nam, một đám Tướng quân của Lưu Kim cứ điểm đều tiến vào. Trên danh nghĩa là tới phụ Tiêu Phi Nam mở tiệc chiêu đãi, trên thực tế tất nhiên là để để kết bạn với Tô Trầm. Hiện tại Tô Trầm đã không như xưa, người có thể cứu Thiên Uy Quân sống sót trở về, dù thế nào đều đáng giá coi trọng.
Đồng thời đây cũng là thời điểm lựa phe, giờ phút này đến dự tiệc cơ bản đều có lập trường ủng hộ Tô Trầm.
“Đến, Tô Trầm, vị này là Địa Hỏa Quân Quân chủ, Xích Liêt.”
Bên trong phủ, Tiêu Phi Nam cầm chén rượu trong tay chỉ vào một đại hán đầu trọc giới thiệu cho Tô Trầm.
Xích Liệt người cũng như tên, Tô Trầm nhìn hắn một cái, cảm giác mình thật giống như là nhìn đến một đám lửa, một cỗ hỏa diễm mãnh liệt cứ như vậy thiêu đốt ở trước mặt hắn, để cho Tô Trầm nháy mắt cảm thấy dâng lên một cổ nhiệt ý cuồng dã.
Thời khắc này Xích Liệt sải bước đi lại, lên tiếng cười nói: “Hảo tiểu tử, làm khá lắm. Cứu Thiên Uy Quân về, lại phong tỏa nhuệ khí của tên đàn bà Lâm Văn Tuấn kia, làm đẹp lắm!”
Vị Tướng quân này hoàn toàn không để thân phận Thái Tử của Lâm Văn Tuấn vào mắt.
Các Tướng quân xuất thân nơi sa trường, trải qua rèn luyện thiết hỏa, những hán tử tâm huyết này rất nhiều lúc lựa phe đều nhìn mình thích hay là không thích mà không phải cân nhắc lợi hay hại.
Nhưng trực tiếp gọi Thái Tử là đàn bà, vị Quân chủ này là người đầu tiên.
Tiêu Phi Nam nhíu nhíu mày: “Nói chuyện chú ý một chút, nơi này vị tất không có người của Thái Tử.”
“Ai con mẹ nó quan tâm?” Xích Liệt trừng mắt kêu: “Một đám nhóc con không có trứng, có bản lãnh liền đi ra ngoài đánh Bạo tộc nằm sấp rồi nói sau, cả ngày chỉ biết ở nhà tính kế người nhà, tính cái gì anh hùng?”
“Nói phải lắm.” Có tiếng vỗ tay vang lên.
Là Địa An Quân Quân chủ, Thường Tử Hân.
Đây là một nam tử thoạt nhìn có chút văn nhược, có một đôi bàn tay thon dài nhưng cầm chén rượu lại phá lệ ổn định.
Đứng ở bên cạnh Tô Trầm, Thường Tử Hân nói: “Tô Trầm, đừng lo lắng, có chúng ta ủng hộ ngươi, thì không ai có thể gạt bỏ công lao ngươi lập nên. Ai cũng đừng nghĩ làm hại ngươi.”
Tô Trầm mỉm cười: “Đa tạ Thường Quân chủ.”
“Đúng rồi, ta nhìn ngươi thần hoa nội liễm, quân uy cuồn cuộn ở buổi sáng đều không thể trấn trụ ngươi, ngươi có phải... Đã là Diêu Quang?” Thường Tử Hân hỏi.
Nghe được vấn đề này, người bên cạnh thần sắc đều trở nên rùng minh.
Tuy Tô Trầm đã một lần nữa thu liễm, tuy tinh thần lực của hắn cao đến trình độ Động Sát Giả và Nhiên Tiên cảnh cũng khó nhìn thấu nhưng Diêu Quang dù sao cũng khác với thường nhân, dùng một câu nói tục, chính là “Ngươi cho rằng ngươi trốn ở đây ta liền tìm không thấy ngươi? Vô dụng, ngươi là một nam nhân có phong cách như vậy...”
Ánh mắt không có chút bồn chồn và do dự nào, cho dù Tô Trầm có thần hoa nội liễm thì khí chất như vậy vẫn như cũ hấp dẫn không ít người chú ý.
Chỉ là dưới tình huống không thể xác nhận, mọi người chỉ có thể hoài nghi.
Lúc này, liền nhìn ra tác dụng của lập trường.
Người của một phương Thái Tử theo bản năng không muốn tin Tô Trầm đã là Diêu Quang cho nên không nhìn dị trạng của Tô Trầm, tựa như mọi người sẽ không truy đuổi một đáp án khiến người ta chán ghét vậy.
Mà người thích truy cầu đáp án thì vô luận đáp án là có hay là không đều sẽ không ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ, cho dù có ảnh hưởng cũng là ảnh hưởng tốt.
Bởi vậy Thường Tử Hân nói một cách rất trực tiếp và sảng khoái.
Nhìn những người đứng bên cạnh, Tô Trầm xác nhận hẳn là không có thủ hạ của Thái Tử,gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Tấn thăng như thế nào?” Tiêu Phi Nam cầm tay Tô Trầm hỏi.
Đáp án này rất quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới toàn bộ tương lai Nhân tộc.
Tô Trầm nói: “Vô huyết thăng cấp, nhưng rất đáng tiếc không thể dùng trên quy mô lớn.”
Bởi vì có liên quan tới Đan Ba, cho nên Tô Trầm không thể nói tất cả những việc đã làm ở Cổ Lan Bảo, không nên để lộ chuyện mình thăng cấp ở Nguyên Năng Thánh Điện, vì vậy chỉ có thể trực tiếp nói rằng cách này không thông dụng.