Chương 892 Bức bách (2)
Khâu Thanh Trí trả lời: “Vâng, ty chức đều thấy rõ. Hai vị Quân chủ cho rằng Tô Trầm có tội, ba vị trung lập, năm vị cho rằng Tô Trầm vô tội, các quan viên khác, cũng có quá nửa ủng hộ Tô Trầm. Sự ủng hộ của điện hạ ở Lưu Kim cứ điểm vẫn còn xa xa không đủ.”
Lâm Văn Tuấn hừ một tiếng: “Có không lý, không có lập trường, người như vậy cho dù có chính khí đến đâu thì có năng lực gì, có cho ta được ích lợi gì chứ?”
Khâu Thanh Trí lập tức nói: “Điện hạ chớ vội, dù sao thời gian điện hạ chưởng quản Lưu Kim cứ điểm vẫn còn ngắn, cần có thời gian bình ổn căn cơ.”
“Ta là Thái Tử, bọn họ trung thành ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thế mà còn muốn ta hao tổn tinh lực đi lấy lòng bọn họ?” Lâm Văn Tuấn âm trầm nói.
Khâu Thanh Trí thở dài.
Lâm Văn Tuấn cũng không ngốc, nhưng giống như hầu hết các Hoàng tử, không thể tránh khỏi tự cho mình là đúng, cho rằng thiên hạ phải thuộc về mình.
Thẩm vấn Tô Trầm, có một mục đích rất quan trọng là nhìn xem Lưu Kim cứ điểm có bao nhiêu người ủng hộ mình.
Tâm phúc chân chính, người ủng hộ chân chính, sẽ không để ý mấy thứ công lý chính nghĩa này, chỉ có lập trường!
Mà ở trong mắt Lâm Văn Tuấn, các Tướng quân của Lưu Kim cứ điểm tất nhiên thiên hướng hắn.
Đáng tiếc mọi chuyện đều không phải như vậy.
Qua chuyện của Tô Trầm có thể nhìn ra, tối thiểu hơn phân nửa Tướng quân không nằm dưới trướng hắn, còn có một phần lắc lư bất định, chỉ có không đến một phần tư Tướng quân là kiên trì đứng ở bên phía Lâm Văn Tuấn.
Cho dù như vậy, những người này lại có thể tin đươc bao nhiêu cũng là một nghi vấn.
Kết quả như vậy, Lâm Văn Tuấn tất nhiên rất không hài lòng.
Cũng may hắn còn thanh tỉnh, sau khi nói qua lời này, liền nói: “Đương nhiên ta biết, đoạn thời gian trước ta có chút nóng vội.”
Việc này cũng giống như cấp cho Thiên Uy Quân một công đạo, tương đương biến thành nhận sai.
Đáng tiếc, hắn nhận sai vừa không thành tâm, lại chỉ nói với một mình Khâu Thanh Trí, cho nên hoàn toàn vô nghĩa.
Khâu Thanh Trí cúi đầu, làm bộ không có nghe gì, nói: “Điện hạ lòng mang đại cục, không làm sai gì cả.”
Trong lòng thì thở dài một tiếng, khó trách điện hạ luôn tự cho mình là đúng, bên người đều là loại người ca công tụng đức, cho dù Thái Tử có nói mình sai, thì bản thân cũng phải nói không sai, cứ thế qua mấy chục năm, nếu không có tâm lý tự phụ kiêu ngạo mới là việc lạ. Đáng tiếc nếu bảo hắn nói rằng Thái Tử làm sai thì hắn tuyệt đối không làm. Đừng có nghĩ bản thân có thể đánh thức Thái Tử, người dây Thái Tử làm người, sau cùng đều hóa thành xương khô ven đường.
Lâm Văn Tuấn rất hài lòng cách nói của Khâu Thanh Trí, khi hắn khiêm tốn nói mình sai, cần nhất không phải đối phương nói “Vâng, ngươi sai rồi”, mà là “Không, ngươi không sai, ngươi là vì mục tiêu lớn hơn nữa...”.
Khâu Thanh Trí làm rất khá, cho nên hắn mới có thể luôn luôn ở bên cạnh mình.
Lâm Văn Tuấn nói: “Chuyện của Tô Trầm, ngươi thấy thế nào?”
Khâu Thanh Trí nghĩ ngợi, đáp: “Có thể cứu Thiên Uy Quân, không đơn giản.”
Biết Lâm Văn Tuấn không thích Tô Trầm nhưng Khâu Thanh Trí không thế bảo Tô Trầm là nhược kê, chỉ có thể lấy Thiên Uy Quân làm ví dụ.
Nói chuyện với lão đại không dễ tí nào, mỗi câu đều phải châm chước.
Lâm Văn Tuấn thở dài: “Thật là một nhân vật lợi hại, giống với lão sư của hắn, đều là tên phiền toái. Cố tình ta vừa phải an lòng những tên kia, vừa phải đối phó tên phiền toái này.”
Lâm Văn Tuấn cảm thấy mình rất khổ.
Rõ ràng thân là Thái Tử lại phải đi lấy lòng người khác, lấy lòng một đám quý tộc trong nước, đạt được sự ủng hộ của bọn họ, cho nên phải đi đối phó Thạch Khai Hoang, kết quả là đắc tội một đống Tướng quân của Lưu Kim cứ điểm. Cố tình Thạch Khai Hoang không chết, Thiên Uy Quân lại trở mặt, bị đánh mặt làm ác nhân không nói, lại còn phải bị các đại quý tộc trong nước oán thầm.
Lâm Văn Tuấn sao lại không có cảm giác uất nghẹn cơ chứ?
Hiện tại Thạch Khai Hoang đã quay về, Tô Trầm cũng quay về, áp lực trên người Lâm Văn Tuấn cũng chợt tăng lên.
Hiện tại hắn không chỉ đối phó Thạch Khai Hoang, còn phải đối phó Tô Trầm.
Bởi vì tin tức từ trong nước truyền đến nói Dung Huyết Đồ Đằng là phát minh của Tô Trầm, trong tương lai sau này, pháp môn trùng kích Diêu Quang có lẽ sẽ xuất hiện từ trong tay Tô Trầm.
Các đại quý tộc không hy vọng chuyện này sẽ xảy ra, chỉ có thể tiếp tục ủy thác hắn tới xử lý.
Mẹ nó, nếu không phải tam đệ chết tiệt mang cho mình áp lực lớn đến thế thì mình đường đường là Thái Tử, làm sao sẽ đi làm công cho đám quý tộc kia?
Trong đầu Lâm Văn Tuấn hiện lên vô số ý niệm, bực bội muốn chết, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Khâu Thanh Trí nhìn ra tâm tình Lâm Văn Tuấn không tốt, vội hỏi: “Có lẽ có thể thử mượn sức hắn?”
Lâm Văn Tuấn lắc đầu: “Ngươi biết hắn bán pháp môn trùng kích Phí Huyết và trùng kích Khai Dương lời bao nhiêu tiền sao? Đếm bằng ức nguyên thạch đấy! Hắn sở dĩ có thể cứu Thiên Uy Quân là dựa vào hắn nhiều tiền hơn cả Hoàng thất! Ngươi bảo ta đi nói với hắn, tiểu tử, nếu ngươi phát minh ra pháp môn trùng kích Diêu Quang thì đừng công bố ra ngoài, chúng ta sẽ cho ngươi đủ chỗ tốt à. Ta nên cấp bao nhiêu? Ta cho được bao nhiêu?”
Khâu Thanh Trí nghẹn lời.
Thạch Khai Hoang hoàn toàn không cần tiền, điểm ấy chỉ cần nhìn việc hắn giao toàn bộ phát minh cho đệ tử liền biết, nhưng Tô Trầm lại rất có tiền.
Không cần tiền cùng rất có tiền có chung một đặc điểm là không thể thu mua.
Ít nhất dùng tiền mua không được.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lâm Văn Tuấn lại trực tiếp hại Thạch Khai Hoang.
Không phải không nghĩ tới thủ đoạn mềm mỏng, nhưng đối với Thạch Khai Hoang nó không có ý nghĩa.
Tiền mua không được, cũng chỉ có thể sử dụng mệnh.
Cho nên đến bước cuối cùng, vẫn phải lựa chọn một cách làm để áp bức hắn.
Vấn đề duy nhất là, dùng cái gì để áp bức.
Vũ lực?
Quyền lực?
Lâm Văn Tuấn chậm rãi đi qua đi lại, suy nghĩ một hồi lâu, hắn nói: “Tô Trầm công huân quá nặng, mãnh mẽ chèn ép chỉ dẫn nên bất mãn, chuyện này không thể làm ngoài sáng, sợ là chỉ có thể làm trong tối.”
Khâu Thanh Trí cẩn thận dùng từ: “Nếu là làm trong tối, thì có nghĩa là điện hạ...”
Nếu chỉ dùng các loại thủ đoạn ám sát để đối phó Tô Trầm thì không tất yếu dùng tới danh xưng Thái Tử, các đại quý tộc có thể tự mình giải quyết.
Lâm Văn Tuấn tuyển phương thức này, không có nghi ngờ gì là ám chỉ hắn không có lực khống chế quyền lực. Cho nên khi người cầm quyền nói muốn sử dụng thủ đoạn ám sát thì ý nghĩa là một loại thất bại.
Từ điểm đó nói lên, cho dù Lâm Văn Tuấn có thành công ám sát Tô Trầm, cũng là một loại thất bại.
Thất bại trên chính trường.
Nghe xong Khâu Thanh Trí nhắc nhở, Lâm Văn Tuấn cũng cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn hỏi: “Tô Trầm này, thật sự rất khó xuống tay.”
Khâu Thanh Trí đáp: “Thật ra, muốn một người cúi đầu, không chỉ cần hai loại thủ đoạn là tiền và mệnh này, có một vài thứ chúng ta nhìn như không quan trọng, nhưng đối với người khác, có khả năng rất quan trọng.”