Chương 895 Khai tông
Nhìn mọi người, Tô Trầm nói: “Được rồi, đứng lên hết đi.”
Lúc này mọi người mới đồng loạt đứng dậy.
Tô Trầm hỏi Nhạc Phong: “Tại sao các ngươi lại không về đơn vị?”
Nhạc Phong cười khổ: “Về đơn vị nào? Còn chưa tới cứ điểm thì đã nghe tin Thiên Uy Quân bị giải tán, tâm lạnh ngắt. Về cái gì về? Không có nhà, các huynh đệ đã không còn nhà để trở về!”
Tô Trầm giật mình nhìn về phía mọi người.
Bảy mươi ba binh sĩ, cùng nhau trầm mặc trong đêm tối.
Bọn họ không nói chỉ, chỉ có vô tận trầm mặc, đại biểu cho bị thống thâm trầm và bất mãn.
Vì thế Tô Trầm đã biết tâm tình của bọn họ.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy tiếp theo các ngươi định làm như thế nào?”
Nhạc Phong nói: “Tô công tử, mạng của chúng ta từ lúc tòng quân trở đi đã trả lại cho Long Tang rồi. Hiện tại chúng ta không nợ Long Tang gì nữa, chúng ta là do ngươi cứu về, chúng ta hy vọng có thể tiếp tục đi theo ngươi.”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự kiến của Tô Trầm, kể từ khi biết Nhạc Phong trở về nhưng không về đơn vị hắn đã có chút đoán được, hiện tại chỉ là chứng thật mà thôi.
Nghĩ ngợi, hắn nói: “Con đường của ta, có quá nhiều mạo hiểm, tương lai khó lường trước được điều gì, các ngươi xác định muốn...”
Nhạc Phong mỉm cười: “Có nguy hiểm hơn nữa, lẽ nào có thể nguy hiểm hơn Thiên Uy Quân thân hãm lãnh địa Bạo tộc sao? Có nguy hiểm hơn nữa, lại có thể nguy hiểm hơn thân là tù binh Bạo tộc sao?
Nghe nói như vậy, Tô Trầm nhẹ nhàng gật đầu: “Tốt, nếu các ngươi đều nghĩ như vậy thì ta đây đồng ý thu nhận các ngươi.”
“Tốt quá rồi!” Bảy mươi ba tên binh sĩ hưng phấn không tên.
“Nhưng chuyện này cần giữ bí mật, hiện tại không thể để cho quân đội biết.” Tô Trầm nói.
“Chủ nhân yên tâm, chúng ta đã hiểu. Tối nay chúng ta liền rời khỏi cứ điểm, ở ngoài thành chờ mệnh lệnh của chủ nhân.” Nhạc Phong kích động nói.
“Chủ nhân?” Tô Trầm ngây ra một hồi.
“Đúng vậy, kể từ hôm nay, Tô công tử ngươi chính là chủ nhân của chúng ta, có việc gì không đúng sao?” Nhạc Phong kỳ quái nói.
Tô Trầm cười cười lắc đầu: “Không không, ta chưa nghĩ tới sẽ làm chủ nhân của các ngươi. Việc các ngươi phải làm là độc lập, là tự do.”
Nghe nói như vậy, mọi người cảm thấy ngạc nhiên.
Không lấy đối phương là chủ, vậy nên là gì đây?
Chung quy không thể xưng Tướng quân nha? Vậy ngược lại sẽ lập tội danh cho Tô Trầm.
Tô Trầm nghĩ ngợi, nói: “Ta vẫn có một ý tưởng, đó là phát triển phát minh Vô Cấu Tâm Pháp của mình ra ngoài, để cho từng người trong Nhân tộc đều có thể tu luyện. Nhưng mà lúc này đây, ta không định tiếp tục dùng Mộng Thế Giới để tiến hành bán nó nữa.”
Mọi người không hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, chỉ có thể yên lặng nghe.
Tô Trầm nói: “Bán tri thức mình khai sáng ở Mộng Thế Giới tuy có thể nhanh chóng tăng thực lực Nhân tộc lên, cũng vì thế đạt được rất nhiều tiền tài, nhưng sự thật bi thảm nói cho chúng ta biết, nếu lúc nào cũng làm như vậy, sẽ chỉ chuyển ân thành cừu. Lời của đạo sư ta năm đó chưa bao giờ sai, ta tận lực đề thăng Nhân tộc chính là chướng ngại lớn nhất cản trở ta thực hiện giấc mộng to lớn vĩ đại của mình. Trong tình huống như vậy, khó mà nói trước điều gì, ta cũng đành phải ích kỷ một chút.”
Hắn nói xong, nhìn về đám người Nhạc Phong: “Ta định sáng lập một tông phái, về sau toàn bộ tâm pháp, chiến kỹ ta sáng tạo đều không bán ra ở Mộng Thế Giới nữa mà chỉ truyền trong tông phái. Lại thiết lập giới luật không cho truyền ra ngoài. Từ này về sau, người muốn có thành tựu lớn hơn nữa, phải gia nhập tông phái của chúng ta, khi đó sẽ được truyền thụ. Về phần các ngươi, liền làm nhóm đệ tử đầu tiên của ta đi.”
Đám người Nhạc Phong mừng rỡ, nói: “Tông phái tên gì?”
Tô Trầm nghĩ ngợi, nói: “Thiên hạ ngày nay, huyết mạch như rừng, người trong nhân gian lấy huyết mạch vi tôn, duy ta khai tông lập phái, lấy cực hạn con người truy cầu cực hạn trong thiên địa, không có cực cảnh, liền mệnh danh là Vô Cực Tông đi. Mà các ngươi, chính là bảy mươi ba tên đệ tử Vô Cực ta.”
“Vâng!” Đám người Nhạc Phong đồng thanh đáp ứng.
Một ngày này, Vô Cực Tông cứ như vậy chính thức thành lập.
Vô Cực Tông thành lập rất ngắn, rất vội vàng, thậm chí khuyết thiếu cương lĩnh cự thể, không có lập địa chỉ tông phái, chỉ có lý tưởng to lớn và Tô Trầm làm trung tâm.
Nếu là nghe sơ qua lý tưởng Tô Trầm, chỉ sợ cho rằng hắn là một tên đại lừa gạt.
Nhưng mà sự thật chính là như vậy, khi ngươi chưa thành công, ngươi là tên lừa gạt, nếu ngươi thành công, thì sẽ là có ánh mắt phi phàm.
Mà Tô Trầm có được không chỉ là ánh mắt phi phàm, đồng dạng còn có thực lực thực hiện tất cả việc này.
Vô Cấu Tâm Pháp, chính cái này sẽ bắt đầu tất cả.
Tô Trầm tin tưởng, sau này hắn sẽ còn sáng tạo càng nhiều tâm pháp, chiến kỹ. Mà tất cả những thứ này, đều chỉ truyền lưu bên trong Vô Cực Trong.
Tô Trầm không biết hắn sinh ra ảnh hưởng thế nào đối với hệ thống huyết mạch, nhưng hắn biết, ảnh hưởng chắc chắn tồn tại.
Hiện tại, một con bướm đã sắp động đôi cánh của mình.
Phong bạo cũng bắt đầu từng bước hình thành.
——————————————————
Đêm hôm đó, đám người Nhạc Phong liền vội vàng rời khỏi, kể từ hôm nay, bọn họ liền tự động biến mất ở trong Lưu Kim cứ điểm, cùng các việc sau này hoàn toàn tách rời.
Cương Nham thì giữ lại, vì hắn là công thần quan trọng trong việc khai mở đường lui cho Thiên Uy Quân, hắn hoàn toàn có tư cách lưu lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Trầm nhận được một phong thơ mời.
Là Thái Tử điện hạ.
Cầm thơ mời của Thái Tử, Tô Trầm nói với Cương Nham: “Cương Nham, ngươi đoán xem vì sao Thái Tử muốn gặp ta lúc này?”
“Ta đoán là vì chuyện pháp môn vô huyết trùng kích.”
“Hắn hẳn là không biết ta đã là Diêu Quang.”
“Nhưng sớm muộn gì cũng biết.”
“Đúng vậy.” Tô Trầm nói khẽ một câu, thuận tay xé nát thiệp mời rồi ném xuống.
“Ngươi không định đi?” Cương Nham có chút kinh ngạc.
“Vì sao phải đi? Nếu đã biết tại sao hắn tìm ta, mà ta cũng biết ta sẽ trả lời hắn thế nào, kết quả không cần nói cũng biết... Rời nhau trong bất mãn.” Tô Trầm nói xong lặng lẽ cười: “Ngươi nhìn đi, nếu đi cũng trở mặt, không đi cũng trở mặt, ta đây không bằng không đi, đỡ phải nhiều chuyện, đúng hay không?”
“...” Cương Nham cảm thấy suy cho cùng hắn nói có đạo lý.
“Cho nên, thay vì lãng phí thời gian trên người vị Thái Tử kia, không bằng ta đi gặp đạo sư của ta.”
Tô Trầm nói xong xoay người ra cửa, cũng là trực tiếp đi gặp Thạch Khai Hoang.
Thạch Khai Hoang bị nhốt trong một tòa tiểu viện tại Lưu Kim cứ điểm, trong viện có sơn có thủy, còn có tỳ nữ xinh đẹp hầu hạ, ngày trôi qua cũng coi như thích ý.
Nếu là giam lỏng, tất nhiên không thể nói ra là tội danh gì, trên danh nghĩa là thỉnh Thạch Khai Hoang đến tỉnh dưỡng thân thể một chút, không có chuyện gì đừng đi loạn, lại phái vài tên thân vệ đắc lực trông coi là được.
Nói trắng ra là, chỉ cần Thạch Khai Hoang không làm nghiên cứu thì hắn vẫn được tự do.
Đình chỉ nghiên cứu pháp môn vô huyết trùng kích, đây mới là mục đích và ý nghĩa của việc giam lỏng.