← Quay lại trang sách

Chương 896 Vào kinh (1)

Khi Tô Trầm đi vào, Thạch Khai Hoang đang ở bên hồ dùng một cây gậy tre không có dây câu thích ý câu cá, bên cạnh là Sở Anh Uyển châm trà cho hắn.

Tô Trầm đi tới sau lưng Thạch Khai Hoang, cung kính nói: “Đạo sư, Sở Tướng quân.”

“Đã về rồi.” Trên mặt Thạch Khai Hoang lộ ra ý cười: “Nói với ta chuyện ngươi ở Bạo tộc, đừng nói với ta chuyện ngày hôm qua dùng để hồ lộng mấy tên kia, ta muốn nghe phần phấn khích nhất.”

“Phần phấn khích nhất... con sợ ngài nghe xong sẽ tát con một cái.” Tô Trầm hồi đáp.

“Ồ? Vì cái gì?” Thạch Khai Hoang kinh ngạc.

Tô Trầm nhún vai: “Bởi vì con bỏ ra một vài thứ.”

“Cái gì?”

“Giao dịch với Đan Ba...” Tô Trầm nói chuyện mình giao dịch với Đan Ba ra, Sở Anh Uyển ở bên cạnh nghe vậy kinh ngạc.

“Mặc kệ nói thế nào, giúp Bạo tộc nắm giữ Nguyên lực, việc này thật sự hơi quá rồi.” Sở Anh Uyển nhíu mày nói.

Trái lại Thạch Khai Hoang không nói gì thêm mà là trầm tư: “Chí hướng của ngươi rất cao xa, đây là chuyện tốt. Nhưng ta lo ngươi nhìn quá xa, xem nhẹ việc trước mắt.”

“Nói đến việc trước mắt, thật ra rất hoàn hảo. Chính vì như vậy cho nên con mới có thể thành công trùng kích Diêu Quang.”

“Ồ, nói nghe một chút.”

Lúc này Tô Trầm mới kể tất tần tật những chuyện mình làm ra ở Cổ Lan Bảo.

Nghe được liên tiếp các sự kiện như là mượn dùng Nguyên Năng Thánh Điện trùng kích Diêu Quang, trở thành cận thần bên người A Nỗ Bỉ, cứu bảy mươi ba binh sĩ, giật giây A Nỗ Bỉ thân chinh đại quân, đánh chết Phi Sắc Chi Tâm, trong mắt Thạch Khai Hoang và Sở Anh Uyển đều nổi lên tia sáng kỳ dị.

Bởi vì Tô Trầm trở về rất nhanh, hầu hết những tin tức chưa kịp rơi vào tay Lưu Kim cứ điểm, đến nỗi thời khắc này nghe đợi, có cảm giác phá lệ rung động.

“Hảo tiểu tử, nhờ có ngươi cả!” Thạch Khai Hoang kích động đến nỗi râu mép đều dựng lên: “Trong nháy mắt công phu thôi mấy chục vạn Bạo tộc đã bị ngươi hố rớt?”

“Không chỉ có như thế. Liệt Diễm bộ lạc nguyên khí đại tổn, Sa Tích bộ lạc đạt được nguyên năng bí pháp tăng trưởng thực lực, Đan Ba nhân cơ hội chỉnh hợp Nam bộ, từ giờ trở đi, sẽ dồn toàn bộ lực chú ý chuyển tới phương Bắc, Bạo tộc Nam Bắc hỗn chiến, cách ngày phân liệt không xa.” Sở Anh Uyển nói.

Một khi hỗn chiến bắt đầu, đánh trên trăm năm cũng không nhất định có thể phân ra thắng bại.

Trong lúc đó, Long Bang có thể không hao tổn gì mà phát triển, thực lực tăng tiến một bước. Tương lai vô luận là Đan Ba hay Liệt Diễm bộ lạc thắng lợi, đều không có khả năng tạo thành uy hiếp quá lớn cho Long Tang.

Đây chính là công lao Tô Trầm đã lập nên vì Long Tang.

Đáng tiếc phần công lao này bởi vì hiệp nghị giữa Đan Ba và Tô Trầm mà không cách nào truyền ra ngoài, bằng không sẽ ngồi vững tội danh cấu kết kẻ địch bên ngoài. Về phần cấu kết kẻ thù bên ngoài vì mục đích gì thì tin rằng những đại quý tộc đã sớm nhìn Tô Trầm không vừa mắt sẽ không thèm quan tâm.

“Đành thôi, dù sao chỉ việc cứu Thiên Uy Quân trở về, công lao cũng không nhỏ. Không có mấy ngày nữa, ngươi sẽ về Trường Bàn thành nhận phong thưởng. Tiểu tử, có muốn thứ gì tốt hay là muốn được ban cái gì không? Ta biết ngươi không cần ban thưởng, nhưng có vài thứ không cần không được.” Thạch Khai Hoang nói.

Tô Trầm cười nói: “Như lời của đạo sư, đệ tử đúng là có chút nhu cầu nho nhỏ, cần quốc gia thỏa mãn, tin tưởng đối với Long Tang mà nói, việc này không phải vấn đề to tát.”

“Yêu cầu gì?”

Tô Trầm đang muốn trả lời, Sở Anh Uyển đột nhiên ồ một tiếng, từ trên người lấy ra một khối nguyên cấm bàn, chính là một cái thông tấn bàn.

Liếc mắt nhìn thông tấn bàn một cái, sắc mặt Sở Anh Uyển đại biến: “Không ổn, bọn họ động thủ với Hướng Duệ!”

Hướng Duệ là Phó doanh chủ Lam Sơn Doanh thuộc Thiên Uy Quân, chính là thủ hạ thân tín của Sở Anh Uyển, là hảo hữu nhiều năm.

Sau khi Thiên Uy Quân giải tán, hắn vào Thiên Khải Quân.

Vẫn như trước làm Phó doanh chủ, nhưng từ Phó doanh chủ tinh nhuệ doanh trở thành Phó doanh chủ bình thường doanh.

Đây cũng thôi, mấu chốt Quân chủ Thiên Khải Quân là Long Khắc, vì thượng vị đã sớm thề nguyện trung thành với Thái Tử.

Hắn là một trong hai Quân chủ công khai lệch phe.

Cứ thế, khoảng thời gian này Hướng Duệ tự nhiên sống không dễ dàng.

Có điều sống không dễ dàng, cũng không đến nổi bị bắt.

Thời khắc này nghe được Sở Anh Uyển nói chuyện, Thạch Khai Hoang hỏi: “Sao lại như vậy?”

“Bảo là hành hung giết người.”

“Hành hung giết người?” Tô Trầm và Thạch Khai Hoang đồng thanh hô lên.

————————————————

Hướng Duệ đương nhiên không cho rằng tên tiểu tử bị mình một tát tát chết kia không đáng chết, chỉ bằng việc hắn mạnh mẽ bắt dân nữ, ẩu đả lão nhân, hoành hành ngang ngược, thì đã là hạng người đáng chết rồi.

Vấn đề là mình xác thực không giết hắn!

Hắn biết rõ sức mạnh một chưởng của mình, một chưởng kia sẽ làm tên du côn kia hộc máu, sẽ làm tên lưu manh kia bị thương, sẽ làm tên ác ôn kia nằm giường nửa tháng nhưng tuyệt đối sẽ không chết!

Hắn là lão binh trên sa trường, là công huân chiến tướng, tháo rời qua ít nhất trên trăm bộ thi thể, rất rõ ràng chiến lực phải đạt tới bao nhiêu mới có hiệu quả, cho dù thất thủ cũng không có chênh lệch lớn như vậy.

Nhưng vô tình hắn lại thất thủ, dưới cái nhìn trừng trừng của chúng nhân.

“Nói như vậy, có rất nhiều người có thể chứng minh ngươi giết hắn?”

Trong phòng giam, Tô Trầm hỏi.

Ở bên cạnh hắn còn đứng Lý Sùng Sơn, Sở Anh Uyển, Quân Bảo Kiếm, Lâm Thiếu Hiên những người có liên hệ tới Thiên Uy Quân cũ, Thạch Khai Hoang thì bởi vì đang bị giam lỏng nên không thể thăm.

Hướng Duệ thở dài: “Vâng.”

“Sau khi ngươi một chưởng đánh hắn, người đầu tiên đến kiểm tra hắn chết, có chạm qua người của hắn không?” Tô Trầm lại hỏi.

“Có, rất nhiều. Lúc ấy rất loạn.” Hướng Duệ trả lời.

Vẻ mặt Tô Trầm hơi trầm xuống.

Sợ nhất không phải không có người chạm mà là có rất nhiều người chạm qua.

Hỗn loạn không chỉ có ý nghĩa khó tìm được thủ phạm, quan trọng nhất là có không gian thao túng.

Có không gian thao túng, đại biểu cho người cầm quyền thế có cơ hội.

Mặc kệ Tô Trầm có tìm được hung thủ như thế nào, người cầm quyền đều có thể thông qua hỗn loạn để từ chối, trốn tránh, thậm chí chết không thừa nhận.

Đúng vậy, ngay từ đầu mọi người đã biết chuyện này là gì.

Chuyện Hướng Duệ bị bắt không quan hệ tới chuyện Thiên Uy Quân lúc trước, dù sao chuyện kia là ván đã đóng thuyền lật không được, nhưng mà không có tội danh cũ, cũng không ngại thuê dệt tội danh mới.

Một trận hãm hại đơn giản có thể hoàn thành tất cả việc này.

Vấn đề không nằm ở đơn giản, mà là sự hữu hiệu của nó.

Cho dù mọi người đều biết đây là chuyện gì, nhưng nếu đối thủ đã làm rồi thì bọn họ chỉ có thể ứng phó.

Hiện tại Hướng Duệ đã ở trong lao, thông qua chuyện này, Lâm Văn Tuấn muốn nói cho Tô Trầm rằng, ta có thể không làm gì được ngươi, nhưng ta có thể làm Thiên Uy Quân.

Hướng Duệ chỉ là bắt đầu, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn còn có thể thuê dệt nhiều tội danh mới, hãm hại càng nhiều người.

Tô Trầm biết điểm ấy, những người khác cũng biết.