Chương 909 Hiến tế (Thượng) (2)
Từ phương diện này mà nói, Nguyên Cốt Quyền Trượng chỉ là nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, trừ phi nó xác nhận được “Tốt” này sẽ không bị người sử dụng chủ động thay đổi.
Cho nên khi không chiếm được kết quả tiên đoán, nhân tố chủ yếu có thể là do thời gian quá xa, có thể là mục tiêu được tiên đoán quá mức cường đại, có thể là do có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng, cũng có thể là vì đó là một kết quả không ổn đối với người sử dụng, nhưng suy cho cùng, hiển nhiên là hiến tế không đủ a.
Hiến tế là căn bản của tất cả.
Trong khi lần lượt thí nghiệm, Tô Trầm dần dần biết được “Tính tình” của Nguyên Cột Quyền Trượng.
Đối với nó mà nói, tế phẩm hoàn mỹ nhất không thể nghi ngờ gì chính là Khi Chi Sa.
Tiếp theo là những vật phẩm có tính chất nguyên tố đặc thù.
Thứ ba là phần trân quý nhất trên người yêu thú như là nguyên tinh.
Thứ tư các loại nguyên thực.
Thấp nhất thì là nguyên thạch.
Chỉ riêng việc tổng kết mấy thứ này, Tô Trầm đã dùng rớt hơn nửa năm thời gian, thí nghiệm hơn ba ngàn lần, thí nghiệm đủ các loại tài liệu tầm thường và tài liệu quý hiếm, thậm chí ngay cả nguyên tinh cấp Yêu Vương đều ném vào một viên chỉ để hỏi một câu, mười một năm sau vào ngày hôm nay, ta ăn cái gì.
Dùng nguyên tinh Yêu Vương hiến tế không có gì lạ, hỏi câu nhàm chán và đơn giản như vậy mới là lạ.
Nhưng mà không hỏi vấn đề đơn giản thì không thể đưa ra kết quả chính xác.
Mà sở dĩ thí nghiệm là thí nghiệm là nằm ngay ở việc ngươi cần phải lãng phí.
Thông qua vấn đề đơn giản này, Tô Trầm xác nhận, mười năm cũng không phải là cực hạn của Nguyên Cốt Quyền Trượng, chẳng qua sau khi thời gian vượt qua mười năm, tế phẩm tiêu hao sẽ gia tăng.
Bạo tộc có Nguyên Cốt Quyền Trượng hơn vạn năm cũng không tổng kết ra kinh nghiệm nhiều hơn Tô Trầm có nửa năm, không chỉ vì bọn họ ngu, mà đồng dạng vì bọn họ khuyết thiếu tài nguyên, tiếc lãng phí và tầm nhìn hạn hẹp.
Sau khi đạt được rất nhiều kinh nghiệm quý giá, Tô Trầm muốn bắt đầu thử đạt được một thứ gì đó có giá trị.
Trong nguyên cốt điện phủ, đầu tiên Tô Trầm ném hai mươi thanh yêu cốt Lĩnh Chủ có khắc cấm văn lên trên tế đàn, sau đó rải lên một lớp lông đen của Hắc Thiên Nga, cuối cùng lấy ra một viên nguyên tinh Lĩnh Chủ ném lên trên.
Đây là một trong vài cách hiến tế có hiệu quả cao nhất mà Tô Trầm tìm được, thuộc về hình thức hiến tế tổ hợp.
Nhưng dù vậy, Tô Trầm cũng không nắm chắc mình sẽ đạt được kết quả của vấn đề mà mình hỏi.
“Ta muốn biết, làm sao mới có thể giải quyết pháp môn vô huyết trùng kích Diêu Quang.”
Đúng vậy, cái này không nghi ngờ gì chính là vấn đề Tô Trầm quan tâm nhất ở thời điểm hiện tại.
Chỉ cần giải quyết vấn đề này, Tô Trầm có thể để cho toàn bộ đệ tử dưới Diêu Quang của Vô Cực Tông trở thành vô huyết Diêu Quang.
Bất quá nếu muốn đạt được áp thì trước tiên mình cần phải có đáp án đã. Nói đúng hơn, không cần biết Nguyên Cốt Quyền Trượng hay không, trong tương lai Tô Trầm hoặc những người khác đều phải tìm được đáp án, như thế thì Nguyên Cốt Quyền Trượng mới có thể cấp cho hắn đáp án.
Hơn nữa thời gian không được quá dài.
Nếu thời gian quá dài, ví dụ như Tô Trầm hoặc là những người khác vào mấy chục năm sau mới giải quyết vấn đề, như vậy rất xin lỗi, Nguyên Cốt Quyền Trượng liền không thể cấp ra đáp án.
Điểm chết người là, Tô Trầm thậm chí không biết vấn đề này rốt cuộc là không có đáp án, hay là thời gian quá dài cho nên cấp không ra đáp án.
Vì nguyên nhân này, vì để an toàn, Tô Trầm không trực tiếp hỏi đáp án mà hỏi: Cách giải quyết nằm ở đâu.
Tìm được con đường chính xác chẳng khác nào tìm được hơn phân nửa đáp áp.
Thời khắc này theo Tô Trầm hỏi ra vấn đề, trên tế đàn thả ra ánh sáng, khác với những hiến tế bình thường trước kia, một đạo ánh sáng từ chiếu ra từ Nguyên Cốt Thần Trượng rồi dừng ở trên tế phẩm, ngay sau đó tế phẩm bắt đầu chậm rãi biến mất.
Khi tế phẩm biến mất, trên tế đàn cũng bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Đó là một người trẻ tuổi đang đi qua đường mòn trong núi, đi đến chỗ một ngôi nhà đá, rõ ràng chính là bản thân Tô Trầm.
Tế phẩm biết mất rất chậm, cho nên hình ảnh vẫn đang kéo dài.
Trong hình ảnh Tô Trầm đi vào nhà đá, đẩy cửa ra, là Thạch Khai Hoang ngồi nơi đó.
Tô Trầm lập tức đi vào ngồi xuống trước mặt Thạch Khai Hoang, nói: “Đạo sư tìm ta tới không biết có chuyện gì không?”
Thạch Khai Hoang trả lời: “Ta tìm được biện pháp phổ biến để trùng kích Diêu Quang rồi.”
“Đạo sư có biện pháp?” Trong hình ảnh Tô Trầm mừng rỡ hỏi, trong hiện thực Tô Trầm cũng là cả kinh.
Thì ra phương pháp lại là do đạo sư của mình tìm được.
Nhưng cũng khó trách, Thạch Khai Hoang từ khi trở về địa giới Nhân tộc liền thanh nhàn hơn rất nhiều, cũng vì vậy khôi phục cuộc sống thoải mái như còn ở Tiềm Long Viện, mỗi ngày rất nhàn nhã làm nghiên cứu của mình.
Hắn vốn là người phát minh ra pháp môn vô huyết trùng kích Phí Huyết và Khai Dương, lại phát minh ra biện pháp phổ biến để trùng kích Diêu Quang cảnh cũng không kỳ quái.
“Chỉ có thể nói là có chút tâm đắc.” Trong hình ảnh Thạch Khai Hoang nói: “Lúc trước ngươi mượn dùng Nguyên Năng Thánh Điện để tạo ra áp lực bên ngoài khiến cho mình thành công ngưng tụ nguyên lực liên thai, trở thành Diêu Quang. Cách làm của ngươi tuy không thể phục chế nhưng có thể tham khảo. Hơn nữa cấm trận bí pháp mà ngươi mang về từ Nguyên Năng Thánh Điện rất quý giá. Ý tưởng của ta là muốn làm chút tay chân trên nó.”
“Nhưng mà Nguyên Năng Thánh Điên hao tốn rất nhiều của cải, có quốc lực cũng khó mà hoàn thành, hơn nữa một số tài nguyên ngày hôm nay đã tuyệt tích rồi, trên cơ bản không thể tái hiện tòa Nguyên Năng Thánh Điên thứ hai.” Trong hình ảnh Tô Trầm trả lời.
Thạch Khai Hoang cười nói: “Ngươi hiểu sai rồi, ý ta không phải là tạo một cái Nguyên Năng Thánh Điện. Ngươi quên rồi sao, ý nghĩa để Nguyên Năng Thánh Điện tồn tại là vì để cho những người không có năng lực nắm giữa nguyên năng có thể nắm giữ nguyên năng, mà việc chúng ta cần làm lại là để cho những người vốn có năng lực nắm giữ nguyên năng có thể ngưng tụ nguyên năng, hai thứ rất khó để đánh đồng.”
Tô Trầm hiểu ý Thạch Khai Hoang: “Ý của đạo sư là...”
“Tại sao không thể tạo ra một loại cấm trận chuyên môn dùng để trùng kích Diêu Quang đâu?” Thạch Khai Hoang trả lời.
Nghe nói như vậy, trong hình ảnh và trong hiện thực Tô Trầm đồng thời bừng tỉnh đại ngộ.
Một lần nữa, suy nghĩ của Thạch Khai Hoang lại vượt qua người trẻ tuổi.
Năm đó Tô Trầm giải quyết vấn đề trùng kích Phí Huyết là dùng suy nghĩ của Ảo tộc, trùng kích Khai Dương thì mượn dùng Tam Dương Dược Tề, đủ loại pháp môn kỳ thật đều mượn ngoại lực, cố tình khi trùng kích Diêu Quang thì lại suy nghĩ cứng nhắc, vẫn vòng vo chung quanh rằng làm cách nào để giải quyết vấn đề về tính phổ biến mà lại có ý nghĩ xem nhẹ Tam Dương Dược Tề.
Đúng vậy, tại sao lại không thể đặc biệt khai phá một loại cấm trận để phụ trợ đây?